Đêm
nay âm thanh trong suối Ly Bộ viết đường chảy cuồn cuộn,
mùa cuối Đông c̣n khá lạnh, suối bỗng vùng gợn sóng phản
phất lay động không gian đến ḷng người.
Trăng treo vằng vặc cây và
bóng ôm chặc chẽ trong vắng
lặng. Hôm nay người hiệp khác triệt để xuôi theo ḍng
nước, những đổi thay c̣n tùy vận mệnh con người. Ai có
biết trên giang hồ vốn là thần thoại nói về một anh hùng
vô danh Bách Việt. C̣n Hương Trí Túc này, đang ước hẹn
với Khải huynh ngày mai sau.
Bỗng Hương
Trí Túc nhận lệnh đi theo những bóng đen, người đi trước
tên
Hà Thuận
nguyên Trưởng Thập Giám Binh Nội Ứng cùng hai mươi giám binh vừa
phi thân thần tốc, vừa truyền khẩu lệnh đến trên hai
trăm Giám binh tay cầm kinh khí chạy theo sau, chỉ tam
khắc Giám binh đă đột nhập vào trại chủ Nguyễn Chí Hà
cũng như trại người Hán, Thập Giám Binh Nội Ứng làm ám
hiệu chỉ đường rất tường tận từ ngơ vào lối ra. Lệnh tấn
công, một cây pháo xẹt màu xanh ngoài xa, đúng như thần
đă định liệu, lệnh tiển sao xẹt vừa báo tin đă bắt trọn
toàn bộ chủ soái dư đảng Nguyễn Chí Hà, cả người Hán
đồng chung số phận bị trói đôi tay ra sau lưng, thế mà
trong đêm vẫn lặng như tờ không nghe động một tiếng kiếm
binh đao. Từ lúc mọi việc khởi đầu cho đến kết thúc giải
quyết mau lẹ. Hương Trí Túc được giao nhiệm vụ chuyển
hơn hai trăm dư đảng của Nguyễn Chí Hà và người Hán ra
khỏi trại. Đến canh ba tiếng pháo thứ hai nổ lớn, lúc
này thực sự binh mă của Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung
đă bao vây và làm chủ mật khu Ly Bộ. Vũ Thư Minh gọi lục
lăng dư đảng Ly Bộ đầu hàng :
― Thưa quư
huynh đệ, mỗ thay mặt Quế Lâm Vương đem binh đến đây mục
đích bắt Nguyễn Chí Hà và đồng đảng người Hán, việc bắt
sống đă thành công, riêng quư huynh, đệ chỉ v́ nhẹ dạ bị
cám dỗ nên chưa phân được hắc bạch, đó là lẽ thường t́nh,
tại hạ không trách mà c̣n đem ḷng cảm thông, xin quư
huynh đệ bỏ kiếm đao về đời sống lương dân, c̣n muốn làm
người hữu dụng th́ theo mỗ, nói chung tất cả quư huynh,
đệ không một ai bị tra cứu.
Lục lăng dư
đảng của các trưởng đảng bộ vẫn chưa tin, nghĩ rằng trại
chủ vẫn c̣n vô sự, họ không tin đảng trưởng và trại Hán
đă bị bắt. Các tổ binh sai của Nguyển Chí Hà cho người
âm thầm quan sát cũng là dịp tùy cơ ứng biến. Vũ Thư
Minh hiểu ư của bọn lục lăng chưa tin lời nói là sự thật,
liền ra hiệu lệnh :
― Xin thưa,
tất cả huynh, đệ nh́n kỷ đây là ai, có phải những thằng
Hán hôm qua làm mưa làm gió trong sơn trại Ly Bộ không ?
Quư huynh, đệ sợ những thằng Hán này c̣n hơn sợ Nguyễn
Chí Hà đúng như thế không ?
Tất cả im
phăng phắc, đồng ḷng bỏ kiếm, đao, mă tấu xuống đất,
binh khí ngổn ngang chồng chất lên cao như một đống cây
khô. Lục lăng dư đảng sơn trại Ly Bộ đứng trân như tùng
bách, có người mệt mỏi tự nhiên ngồi như chuông.
Trạng thái
của họ đang mất hết thần sắc, không ngờ chỉ một đêm sơn
trại Ly Bộ biến thành gió Thu thổi lá khô, họ suy nghĩ
vẫn vơ về đời ḿnh sẽ đi về đâu, dù đă nghe lời chiêu an
của Vương quyền đă hứa.
Vũ Thư Minh
lập lại một lần nữa để bọn họ an tâm:
― Mỗ thay mặt
Vương pháp không tra cứu quư huynh đệ, nếu mỗ sai lời
xin đem thân này trao cho quư huynh đệ, tùy nghi chém
giết. Mỗ xin lập lại một lần cuối:– Mỗ thay mặt Quế Lâm
Vương đem binh đến đây mục đích bắt Nguyễn Chí Hà và
đồng đảng người Hán, việc bắt sống đă thành công, riêng
quư huynh đệ chỉ v́ nhẹ dạ bị cám dỗ nên chưa phân được
chánh tà, đó là lẽ thường t́nh mỗ không trách mà c̣n đem
ḷng cảm kích, xin quư huynh đệ bỏ kiếm đao về đời sống
lương dân, c̣n muốn làm người hữu dụng th́ theo Cần Lĩnh
Nam Giang Trung, nói chung tất cả quư huynh đệ không một
ai bị tra cứu, mỗ nói như vậy quư huynh đệ lấy lương tâm
mà xét có phải đúng không ? Mời quư huynh đệ nào đầu
quân Quế Lâm xin đứng bên phải lập quân tịch, c̣n quư
huynh đệ nào xin về làm lương dân th́ đứng bên trái lập
dân tịch, chú ư khi làm lương dân mà c̣n tái phạm th́ cả
gia đ́nh cùng số phận.
Cuộc chiến Ly
Bộ giữa Việt và Việt không bị rơi đổ một giọt máu nào,
tịch thu binh khí không biết bao nhiêu mà kể, lương thảo
nuôi hai ngàn quân được năm năm dư, quân tịch trên ngàn
tám trăm người, dân tịch bốn trăm người. Vũ Thư Minh ra
lệnh mật, âm thầm đưa tù xa Nguyễn Chí Hà và sáu mươi
người Hán di chuyển ra khỏi Ly Bộ đến đồng bằng Quế Hà
giam vào ngục Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung. Ông thảo
mật thư gửi đến pḥng tuyến hai, ba và bốn báo tin mừng,
chuẩn bị bày trận mới đánh với Hán, trại Ly Bộ lập pḥng
tuyến dụ địch Hán. Tiếp theo có mật lệnh chiêu an của
Quế Lâm Vương :
― Thưa cùng
quư huynh đệ trong sơn trại lập binh tịch từ hôm nay lấy
khu trại cánh hữu để luyện binh. C̣n dân tịch đắp lũy
xây thành ở khu trại cánh tả, về ẩm thực mỗi huynh đệ
được hưởng gấp ba lần và nửa tháng sau tất cả dân tịch
được đưa về nguyên quán. Qui điều cấm : Trong thời gian
cắm trại, sinh hoạt b́nh thường chỉ được vui cười, không
được reo ḥ lớn tiếng, không được vỗ tay.
Hôm sau hai
pḥng tuyến mở rộng, để lại một phần nhỏ quân binh Quế
Lâm, ám binh vào cánh rừng rậm để người Hán tự do vào
sào huyệt Ly Bộ nạp mạng. Về cánh quân của Hoàng Phi
Bằng rút vào án ngữ dưới lưng núi, thuộc biên giới Quế
Lâm Nam Việt, nơi đây bích núi hiểm yếu, c̣n lập thêm
một ṿng đai hào sâu, cánh quân Hoàng Anh Tuấn rút về
dưới sơn trại, c̣n Vũ Thư Minh điều động quân binh mới
gia nhập và quân binh Cần Lĩnh Nam Giang Trung do Lê Chí
Nam và Lữ Thư án ngữ ṿng ngoài sơn trại.
Hoàng Phi
Bằng bày trận dụ địch, sáng sớm đă phát hiện có ba mươi
người Hán hiên ngang lên sơn trại Ly Bộ. Hoàng Phi Bằng
cho giám binh lập tức báo tin cho Hoàng Anh Tuấn lập
trận giả, người Hán đi chưa đến pḥng tuyến của Hoàng
Phi Bằng đă nghe tiếng kiếm đao, tiếng trống, thanh la
thúc quân, đằng đằng sát khí, c̣n có những cột lửa trong
trại cháy.
Quân Hán biết
sơn trại có trận chiến nhưng không biết nguyên nhân, họ
tự ư lui binh về đất Hán biến dạng, vào giờ ngọ hơn vạn
binh mă Hán kéo quân tiến về hướng Ly Bộ, người Hán nhờ
quân mă đông phát hiện có quân Nam Việt hơn trăm quân
đang ẩn ḿnh tại hai cánh rường, quân Hán tiêu diệt toàn
bộ quân Nam Việt, họ cho đây là quân do thám, cũng may
c̣n ba giám binh Nam Việt chạy thoát được, về đến pḥng
tuyến báo tin cho Hoàng Phi Bằng biết :
― Thưa tướng
quân bọn Hán đến như bay, rút lui quân như gió.
Tất cả sơn
trại đồng pḥng thủ, trung tâm trại lập trận giả. Giám
binh Vơ Văn Học tŕnh bào cho Hoàng Phi Bằng biết :
― Thưa tướng
quân, người Hán sử dụng binh khí như trăng khuyết rất kỳ
lạ, tựa như lưỡi hái, họ phóng ra là lấy một thủ cấp,
không biết họ dụng như thế nào mà binh khí ấy hồi về
trên tay. Binh khí thứ hai, mỗi quân binh tay hữu cầm
trường kiến, tay tả cầm đoản kiếm, binh khí thứ ba tay
cầm đao, tay cầm đoản kiếm, khi kiếm hay đao chạm nhau
là bị dính không cách nào gỡ ra được, lúc này họ dùng
đoản kiếm đâm vào trước ngực. Binh khí thứ tư họ dùng
roi sắt từ xa đánh tới chẻ thân người như chẻ tre, binh
tướng của họ chưa biết mạnh cở nào, nhưng thấy binh khí
khác nào như búa thiên lôi.
Hoàng Phi
Bằng cười thoải mái, tướng soái không sợ hải, giám binh
có lư nào bối rối, ḷng binh sĩ tự tin an tâm. Chàng gọi
phó tướng quân Ngô Phước nói :
― Tại hạ nhờ
phó tướng quân, lập ba hàng dọc ụ đất xóp, nếu có đá sỏi
càng tốt, cách nhau một trượng, mỗi hàng ba mươi sáu ụ,
mỗi ụ đất cách tam phân, tuyển một trăm tám cao thủ Cần
Lĩnh Nam Giang Trung, tại hạ trấn thủ tại vị trí trung
tâm ụ đất thứ ba cũng là pḥng tuyến trung ương, c̣n hai
tiền pḥng tuyến chỉ là hư.
Ngô Phước
vâng lời :
― Dạ. Đệ tử
làm y theo lệnh của sư phụ.
Ngô Phước
truyền lệnh khẩn, không quá mười khắc đă lập ba hàng ụ
đất, Ngô Phước thấy cũng kỳ lạ, ra trận mà lập ụ đất để
làm ǵ, tại sao không dùng kiếm đao mà dùng đất ?
Nào ai biết
đây là trận đồ "Sai Địa Binh" do Phi Bằng duyệt binh mă.
Thực ra đây là biến trận mà Hoàng Phi Khải đă dự liệu
trước. Ba pḥng tuyến đếm đủ một trăm tám ụ đất và một
trăm tám cao thủ đă ngồi vào vị trí, chàng hài ḷng phi
thân vào xuất binh điều mă.
Hoàng Phi
Bằng tươi cười nói :
― Quư các hạ
ra quân trên tay không có binh khí, như vậy phải dùng
quyền và nội công, tất cả ngồi sau ụ đất, khi tại hạ hô
một con số th́ tất cả hai tay cầm đất ném tới trước mặt
quân Hán, cứ thế mà ra chiêu, nhớ chỉ xuất một phần nội
lực. Khi tại hạ gọi chuyển qua tả hay hữu th́ quư các hạ
chuyển theo cũng ngồi vào vị trí cũ, nhớ kỷ nhé, bây giờ
quư các hạ thực tập động tác xem nào .
Hoàng Phi
Bằng làm nháp hô một, tất cả một trăm tám người đồng
xuất quyền đất cát tung bay mù mịt, tất cả không ngờ đất
bay xa như vậy, với sức đất làm cỏ cây trốc gốc thành
b́nh địa.
Hoàng Phi
Bằng liền hỏi Ngô Phước :
― Phó tướng
quân đem binh ra trước cách đây bảy trăm thước chia làm
ba pḥng ngự, đánh với địch, nếu đánh thắng th́ tiến,
c̣n thua th́ chạy về đây, tướng quân khá cẩn thận, đừng
để hao binh tổn tướng nhé ?
Ngô Phước hai
tay thi lễ :
― Dạ, đệ tử
vâng lệnh sư phụ.
Ngô Phước lập
pḥng tuyến thứ ba chưa ổn định là có tin pḥng tuyến
thứ nhất thất thủ, có vài quân binh tử trận, pḥng tuyến
thứ nh́ cũng thất thủ, Ngô Phước đành phải vâng lời
Hoàng Phi Bằng chạy về trung tâm trận.
Mới ra quân
mà đă hao binh tướng trên hai trăm, Ngô Phước rút binh
nhanh, địch quân tiến như vũ bảo đă đến gần chỉ cách
Hoàng Phi Bằng hơn mười lăm trượng, rồi chín trượng,
địch Hán xuất chiêu đầu, phóng hơn hai trăm binh khí
h́nh lưỡi hái. Hoàng Phi Bằng hô xuất quyền, cát đất
liền bay ra như mưa, mỗi hạt đất bám vào lưỡi hái rồi
bay ngược về phía địch lấy hơn hai trăm thủ cấp Hán,
quân Hán cho đây là bảo cát, trên ngàn quân Hán bị cát
bay trúng "Tinh sào" la như bọng.
Trận chiến
lúc này chỉ cách nhau bảy trượng, quân Hán e ngại bảo
cát không dám tiến lên nửa trượng, nguyên soái Mă Tử Di
cầm binh chưa bao giờ hao binh tổn tướng, ông tự hào đời
làm tướng hào hùng chỉ thắng trận không hề thua, ngày
nay chính Mă Tử Di cũng bị một vết thương tại chân trái
rất nặng nhưng ông không để lộ cho quân tướng biết, Mă
Tử Di thấy quân tướng tử trận, bị thương vô số, máu
trong người ông sôi sùng sục.
Mă Tử Di bước
ra trước trướng, cùng một binh sĩ cầm cờ soái tướng,
trên lá cờ thêu con hổ màu đỏ h́nh dáng đang phóng đến
vồ mồi và ba chữ tướng soái, Mă Tử Di giới thiệu :
― Chào tướng
soái nhà Nam Việt, mỗ xin giới thiệu thân thế, e rằng
khi nghe sẽ tự lăng ra chết tại chỗ, mỗ là nguyên soái
họ Mă tên Tử Di, vâng lệnh triều đ́nh đến đây dẹp loạn,
vậy các hạ hăy lui binh để bảo toàn tánh mạng, mỗ xuất
binh không muốn thấy xác chết nằm như rạ. Thân thề ông
đang bị thương dừng lại thở rồi nói tiếp:– Ai là tướng
soái tiền đạo xin mời xưng danh tánh.
Hoàng Phi
Bằng đứng lên ra khỏi ụ đất tiến về phía trước đôi tay
thủ lễ nói :
― Tại hạ là
tướng soái dân quân Nam Việt không thuộc quân binh của
triều đ́nh Triệu Vũ Đế, tại hạ họ Hoàng tên Phi Bằng đến
đây chỉ v́ mục đích chiếm lấy sơn trại Ly Bộ làm của
riêng, đă bắt được tên dư đảng Nguyễn Chí Hà làm vật tế
thần, trả thù cho trăm họ chết v́ y, không ngờ trong
trại Ly Bộ cũng có người của quư quốc trú ngụ, tại hạ có
bắt được toàn bộ nhưng không hề bạc đăi họ, hiện sống
b́nh an, được cung cấp cơm ăn rượu uống bốn buổi sáng,
trưa, chiều, tối c̣n tặng thưởng vàng bạc nữa.
Mă Tử Di hùng
hổ, nói lớn :
― Tại hạ đem
binh chinh phạt, xin quư các hạ tránh xa.
Sau khi nghe
thân thế Mă Tử Di, Hoàng Phi Bằng cười lờn tiếng "ha hà
…" không hề sợ hải, ḷng vẫn b́nh thản, chàng cũng không
lăng ra chết như lời của tướng soái Hán đă nói.
Hoàng Phi
Bằng cười "ha hà…" rồi hỏi :
― Thưa tướng
quân, hiện giờ tướng quân đang đứng trên đất Nam Việt,
như vậy muốn chinh phạt trừ phản loạn th́ phải về đất
nhà Hán mới phải chứ, tướng quân hăy xoay đầu về sau mà
xem bên kia suối Chân Thủy là đất Hán, c̣n nơi này là
đất Việt. Việt–Hán lấy gịng suối Chân Thủy làm biên
giới, tướng quân đă vượt qua cầu Chân Thủy, hơn ba mươi
trượng, như vậy lẽ nào tướng quân vẫn c̣n chưa biết đây
là đất Nam Việt hay sao ?
Mă Tử Di nghĩ
thầm:– Th́ ra dưới trướng có người Hán bảo phụ đảng
Nguyễn Chí Hà, nay mỗ vào Ly Bộ khác nào đồng lỏa với
chúng, bây giờ cuộc diện làm thay đổi quân binh.
Mă Tử Di nói
liều :
― Thế th́
trên trăm quân Nam Việt vào đất đại Hán triều, án binh
trong rừng bị tại hạ phát giác, như vậy quân của các hạ
cũng đă xâm phạm trên đất Hán trước, sách có câu "Thuận
mă giả xuân, nghịch mă giả dụng" phải thế không ?
Hoàng Phi
Bằng hùng dũng đáp :
― Thưa tướng
quân, theo suy đoán của tại hạ những quân binh đó là
đồng đảng Nguyễn Chí Hà từ sơn trại chạy vào đất Hán,
nếu đă bắt được họ sao tướng quân không tra xét để hiểu
rơ địch hay thù, tại hạ muốn biết sự thực quân binh của
ai đă xâm phạm biên giới của quư quốc.
Mă Tử Di cảm
thấy đấu vơ miệng không lại tên tiểu tử Nam Việt, đem
ḷng sung huyết hăng mấu ra lệnh tiến quân :
— Ba quân
tướng sĩ tiến lên giết sạch quân Nam Việt, đừng để một
tên nào sống sót.
Mă Tử Di vị
dùng sức mạnh không dùng trí để đối địch, khi gặp phải
địch thủ đấu lư ông không đủ lời để biện minh, ông ta
cũng thấy nước cờ đă đi sai một bước trước. Lúc này Mă
Từ Di có cảm tưởng như trời đánh một trận sét cháy thành
cây thang trên lănh thổ Nam Việt. Nhăn lực của Hoàng Phi
Bằng thấy Mă Tử Di hết b́nh tĩnh, đối chất cũng đă cạn
lời, Mă Tử Di muốn rút binh mă th́ hổ thẹn phận làm
tướng, c̣n tấn công th́ khó nuốt, trước mắt đă chứng
kiến hơn một ngàn ba trăm binh tướng tử trận, chính ông
cũng đang bị thương.
Mă Tử Di tự
thầm:– Chính thân mỗ cũng đang đau đớn từng cơn, hai
chân đứng không c̣n vững chắc, chỉ c̣n đủ bản lĩnh như
một thầy đồ ung dung thơ bút, mỗ không phải là người hèn
nhác, lấy hết tàn lực nói :
― Cuộc chiến
đă như thế này, khó mà văn hồi, tại hạ đề nghị Hoàng
tướng quân cùng tại hạ tranh hùng thay v́ dụng quân binh
được không ?
Hoàng Phi
Bằng cười thân thiện :
― Thưa soái
tướng quân, như thể mới có dịp cùng nhau bàn luận hưu
chiến. Cho phép tại hạ tŕnh bày đôi lời được không ?
Hoàng Phi
Bằng không muốn Mă Tử Di bị mất mặt trước quân binh Hán.
Mă Tử Di tay cầm đao đưa cho giám binh, chân bước đến
trả lời :
― Được lắm.
Cả hai tiến
đến gần, cách nhau nửa trượng th́ đứng lại. Hoàng Phi
Bằng t́nh ngay ư tốt nói :
― Thưa soái
tướng quân, hiện tướng quân đang bị thương nơi đầu gối
chân trái, khá nặng đấy, chỉ vài ngày sau chân của tướng
quân sẽ không c̣n nữa. Người làm tướng mà bị tàn phế th́
khác nào uy quyền mất hết, mất cả lưu danh anh hùng
trong thiên hạ. Thú thực với tướng quân, tại hạ có khả
năng chữa trị vết thương này, nếu tướng quân không chê
cười.
Mă Tử Di xanh
mặt, tự nói:– Đúng thế người làm tướng sợ nhất là để
địch biết nội tâm và sức khỏe, gă họ Hoàng này c̣n quá
trẻ nhăn lực như thần, vơ học như thế nào th́ ḿnh chưa
biết, chỉ thấy chân dung thư sinh trong trận đi ra, lời
đối thoại cũng rất trong sáng, tuy mỗ là hổ ngoài mặt
trận, thế mà đứng trước một con mèo vừa trạc canh xuân
như con trưởng của mỗ.
Đời chiến
binh của mỗ chưa bao giờ nghe lời địch thủ, chưa thấy
địch thủ cứu thù trong trận chiến bao giờ ! Thế mà hôm
nay tiểu tử này nhă ư cứu mỗ, dĩ nhiên phải có nguyên ủy
của nó. Thôi được mỗ phải cầm lửa đỏ để biết bao nhiêu
độ nóng, rồi hỏi :
― Các hạ đă
biết tại hạ bị thương à, như vậy vết thương hiện giờ nó
có quy hiểm thế nào ?
Hoàng Phi
Bằng cung tay thi lễ :
― Thưa soái
tướng quân, vết thương tại đầu gối chân trái đang phát
độc mạnh, gân cốt tê, nhức c̣n hơn kiếm đâm vào thịt,
chân thốn đau thấu gan, vài hôm tủy xương sẽ bị thối,
thế là chỉ c̣n lại một đống thịt nằm dài trên mặt đất,
sau đó thịt teo dần để lại bộ xương trắng.
Mă Tử Di nghe
Hoàng Phi Bằng tả sự chết của một vị tướng oai hùng v́
vết thương, lời nói đúng thực hay sai chưa xác định. Tức
th́ Mă Tử Di liển hạ giọng, lịch sự nhỏ nhẹ hỏi :
― Cho tại hạ
gọi thân mật nhé, theo tiên sinh phải trị thế nào cho
lành vết thương, mà cũng không bị tàn phế ?
Hoàng Phi Bằng ung dung trả lời :
― Thưa soái tướng quân, trước hết đừng để hai quân tướng
Việt–Hán biết nội vụ này, phải lập một lều vải, trong
trại có một cái bàn tṛn hai chiếc ghế, tại hạ và tướng
quân cùng đàm phán, đó chỉ là một cái cớ để tại hạ chữa
bệnh trong ba ngày cho tướng quân.
Bước kế tiếp tại hạ cùng tướng quân tuyên bố quân binh
Việt–Hán đ́nh chiến, sau khi chữa lành bệnh hai bên kư
ḥa ước, tuyên bố biên giới Ly Bộ không xâm phạm của
nhau, c̣n về bồi thường chiến tranh, đó là kế giữ thể
diện cho nhau.
Mă Tử Di hiểu được thâm ư của Hoàng Phi Bằng khen thầm:–
Quả là Nam Việt có lắm nhân kiệt, trí dũng, văn vơ hơn
người mới dám tiến vào trận, mỗ chưa xuất chiêu mà đă bị
thương. Nếu trong trận th́ đă thác rồi, e rằng cũng mất
thây, đúng là bầu trời rộng bao la, anh hùng trong thiên
hạ ở khắp mọi nơi, họ Hoàng này đáng để thiên hạ ngưỡng
mộ, nay mỗ xem ra đă cùng đường, đúng là anh hùng mạt
lộ. Hoàng Phi Bằng thấy trên mặt tướng Hán chăm chiêu
nét mặt có phần âu lo, liền thưa :
― Thưa soái tướng quân chuẩn bị nhé ?
Hoàng Phi Bằng lập tức gọi Giám binh Vơ Hồng :
― Nhờ huynh đài lập gấp tại đây một lều vải thô, trang
bị một đôi chơng tre, một bàn tṛn, hai chiếc ghế. Rượu,
thịt, cơm, nước, bánh trái đầy đủ trong ba ngày, tại hạ
đàm phán chiến tranh cùng với tướng quân Mă Tử Di, bất
cứ ai muốn vào cũng phải chờ lệnh.
Giám binh Vơ Hồng vâng lời :
― Dạ, thưa sư phụ đệ tử tuân lệnh.
Mă Tử Di thấy Hoàng Phi Bằng xuất lệnh nghiêm binh, c̣n
nghe rơ tiếng nói của giám binh xưng hô Hoàng Phi Bằng
là sư phụ, trong ḷng của Mă Tử Di lấy làm kính trọng
hơn.
Mă Tử Di gọi tả phó tướng Hán vào giới thiệu :
― Đây là tả tướng họ Hà tên Biên Từ, sẽ làm từ hàng cuộc
chiến.
Tả tướng Hà Biên Từ cúi đầu chào, rồi lui về đứng sau
lưng đại soái quân tướng Hán. Hoàng Phi Bằng cũng đáp
lễ, Mă Tử Di xuất lịnh :
― Mỗ nhờ Hà tả tướng quân, kể từ giờ này hạ trại cách xa
một trăm trượng, đ́nh chiến để đàm phán chiến tranh, nhớ
dưỡng binh, lập quân tịch chôn cất tử binh, chữa trị
thương binh, cung cấp lương thực đầy đủ và cung cấp cho
tại hạ ba ngày rượu, thịt, bánh trái hảo hạng, không
được vào lều khi chưa có lệnh.
Hà tả tướng Hán cúi đầu thưa :
― Thưa đại soái tướng quân, tiểu tướng nghe rơ, y lệnh.
Hoàng Phi Bằng tạo mối giạo thiệp lâu dài nói:
― Quả là tướng mạnh, binh hùng, tướng soái uy quyền nhờ
binh pháp, ngang dọc chiến trường, vạn dậm tuyết sương
phủ áo giáp, tại hạ không hổ thẹn chữa trị bệnh áo giáp
đúng anh hùng.
Mă Tử Di suy nghĩ:– Một đời mỗ cung kiếm chiến trường,
sức mạnh chưa hề bại, tuy tính bướng bỉnh nhưng chưa hề
chơi canh ba giàu sang, canh năm nghèo mạt ( cờ bạc ),
nhờ vậy mỗ không bị cám dỗ bởi vật chất, khi đứng trước
quan trường là một vị tướng thanh liêm không sợ cô độc,
thân làm tướng soái một vùng rộng lớn, dưới tay binh
quyền vạn mă thế là không có một người thân giao, nay
gặp Hoàng Phi Bằng lấy địch kết nghĩa t́nh huynh đệ cũng
hay, tuy là địch thủ nhưng hóa giải được thù cũng không
chừng là tốt hơn người Hán. Hoàng Phi Bằng b́nh nhiên
nói tiếp:– Thưa đại soái thướng quân, sử dụng chân bị
thương đá viên cầu nầy thử xem.
Mă Tử Di đá thử viên cầu bay xa nửa trượng, ḷng ông
thất vọng. Hoàng Phi Bằng búng gió vào đầu gối của Mă Tử
Di, thấy rất rơ một viên sỏi nhỏ bay ra ngoài, rơi xuống
nằm trên mặt đất, búng tiếp một viên thuốc cao Hoàng Hổ,
thấy đầu gối êm diệu không c̣n nhức nhối nữa. Mă Tử Di
lại suy nghĩ tiếp:– Một tướng trẻ của Nam Việt như thế
này. Thảo nào chưa xuất trận, mà mỗ đă mất trên ngàn
quân tử trận, trên đời này lấm kỳ tài. Lần đầu tiên mỗ
đến chiến trường này, không biết lâu nay thuộc hạ của mỗ
trấn thủ vùng này có gặp những kỳ tài này không ? Mỗ
phải tra xét thuộc hạ mới biết hư thực, nhất là trên sơn
trại Ly Bộ này, mỗ chưa hề nghe qua có những người Hán
là những ai, cùng dư đảng Nguyễn Chí Hà làm ǵ ở đây.
Hoàng Phi Bằng thấy Mă Tử Di tin tưởng ḿnh, chàng liền
hỏi :
― Thưa tướng quân chân đă khỏe chưa, xin tướng quân đá
tiếp viên cầu này nhé ?
Mă Tử Di có phần sảng khoái khẩn định :
― Đúng vậy tại hạ đă khỏe, xin đá thử viên cầu mới biết
thể lực.
Lần này viên cầu bay xa hai mươi trượng. Hoàng phi hỏi
tiếp :
― Thưa đại soái tướng quân, nếu không bị thương có thể
trái cầu nay bay hơn năm mươi trượng.
Mă Tử Di cười rất vui, trả lời :
― Các hạ nói đúng lắm, tại hạ tập luyện mỗi ngày, dùng
bao cát hai mươi cân đá cầu bay xa mươi trượng, đă bị
phế vơ công giờ trở lại b́nh phục, đúng là mỗ gặp tiên
gia .
Hoàng Phi Bằng miệng cười ḷng khen xă giao :
― Tướng quân là bậc nhân tài không thể nào chỉ một viên
sỏi nhỏ mà làm phế vơ công được, tướng quân an tâm, tại
hạ tin rằng sau ba ngày tướng quân sẽ đá được quả cầu
hai mươi cân, xin tướng quân chuẩn bị tiếp nhận viên
thuốc gia truyền của tại hạ.
Hoàng Phi Bằng búng vào người của Mă Tử Di viên "Hoàng
Đơn Thảo" không đầy năm khắc Mă Tử Di tự thấy trong cơ
thể có luồn khí ấm chuyển qua nóng rồi tan biến. Mă Tử
Di rất ngạc nhiên hỏi :
― Tại hạ không biết như thế nào, trong cơ thể có luồn
khí ấm chuyển qua nóng rồi biến mất, sức khỏe hiện thời
dồi dào, sung măn khác nào thời tuổi ba mươi.
Hoàng Phi Bằng giải thích :
― Thưa tướng quân, vết thương tại chân là việc nhỏ, c̣n
vết thương trong nội tạng mới là đèn dầu trước gió, tánh
mạng tướng quân tuổi mới bốn lăm, thế mà bị độc dược
châm từng giọt vào cơ thể, đến nay đă ba năm hơn. Cách
đây một khắc trong cơ thể có chứng bệnh kỳ lạ, như buồn
nhiều hơn vui, ăn uống không biết ngon, sức khỏe mỗi
ngày suy giảm, mệt mỏi biến cử động. Bây giờ tướng quân
đứng lên vận động tay chân thấy thân thể thế nào ?
Mă Tủ Di hân hoan khen :
― Các hạ đúng là ân công cứu mạng, đă biết hết sự thực
trong lục phủ ngũ tạng của tại hạ, làm tướng sợ nhất là
để địch biết sức khỏe của ḿnh, nhưng ở đây tất cả đều
không thể giữ kín trong ḷng, lời chân thực lúc nào cũng
nói lên t́nh ư thâm thúy đời người. À bây giờ thân thể
của tại hạ rất tráng kiện, không c̣n mệt mỏi, trong ḷng
trở lại phấn chấn, một lần nữa đa tạ ân công, nhưng
không biết ai là thủ phạm cho tại hạ uống độc dược, thưa
ân công tên độc dược ấy là ǵ ?
Hoàng Phi Bằng chậm răi trả lời :
― Thưa đại soái tướng quân, mỗi buỗi dùng cơm trưa,
tướng quân ăn một thứ rau có mùi vị thơm, chua rất hợp
khẩu vị, gọi là sâm tía, hoa nhỏ bằng hạt đậu xanh, màu
đỏ, tuy gọi là sâm nhưng đây là sâm độc dược, người tặng
loại sâm này chính là thủ phạm, theo tại hạ biết hiện
nay tại tư gia của tướng quân đang trồng loại sâm này,
đó là thủ đoạn của thủ phạm, muốn tự tay tướng quân ăn
độc dược sâm tía, như vậy không ai có thể khám phá ra
được nguyên nhân .
Mă Tử Di nghe Hoàng Phi Bằng nói rất tường tận không sai
một ly nào. Mă Tử Dị thở dài suy nghĩ liên miên:– Đúng
là trời cao c̣n thương mỗ, nếu không đích thân đến đây
th́ hậu quả sự chết của mỗ không biết đâu mà tra cứu.
Mă Tử Di rùng ḿnh, thân thể bỗng thu lại, rồi từ tốn
nói :
― Đúng là tả tướng quân Hà Biên Từ hại mỗ, cũng nhờ tiên
sinh chỉ cho một con đường sống. Ít ai ngồi trong trận
biết ngoài trận, ở tại tư gia biết việc thiên hạ, nhăn
lực phi thường thấy hết nội ngoại tâm kẻ khác, tại hạ
tâm phục, khẩu phục, đúng là hiền nhân không phân biệt
địch thù, mai này có thác tại hạ cũng mang theo trong
ḷng họ tên của ân công Hoàng Phi Bằng.
Hoàng Phi Bằng chưa tin hẵn lời nói của Mă Tứ Di, ḷng
dè dặt mớm lời thăm ḍ :
― Thưa đại soái tướng quân, ngày xưa tại hạ ở Giang Tô
đất Hán, sau đó nhờ tiếng gọi của Tổ Quốc, nên cả gia
đ́nh của tại hạ về Nam Việt sinh sống, từ ấy trở thành
quân tướng của Nam Việt Vũ Đế.
Mă Tử Di cũng chạnh ḷng có ư định lập lại Tề Quốc nói :
― Tại hạ cũng không phải là người Hán, sinh vào thời
vong quốc, ngồi ở đây chỉ c̣n trách phận trước bạc thời
nay bạc phước, hy vọng người con trưởng sẽ thực hiện
được chí dũng v́ Tề Quốc. Mă Tử Di này nguyện nối gót
theo chân của ân công, thà làm trâu đất Tề c̣n hơn làm
tướng đất Hán. Một hơi thở dài nói tiếp:– À nhân dịp nay
tại hạ lập ra một cuộc thanh trừng những kẻ phản phúc,
nuôi ông tay áo. Nhân từ với kẻ tiểu nhân là tự diệt
ḿnh, cho nên mới có hậu quả thế này. Cuộc chiến này tại
hạ cần lấy tướng diệt tướng, nhờ tiên sinh cử ra bốn
tướng kỳ tài, tỷ đấu với bốn tướng của tại hạ, quan
trọng là không để tướng Hán sống, có như vậy mới khám
phá được nguyên ủy kẻ âm mưu hạ độc tại hạ, cũng để biết
rơ ai chủ mưu hổ trợ dư đảng Nguyễn Chí Hà và để biết
mục đích của họ bao lâu nay.
Hoàng Phi Bằng nghiêm nghị trả lời :
― Thưa đại soái tướng quân, kế sách đó rất hay, nhưng
phải đưa vào nghị luận đàm phám, có như vậy th́ trừ được
hậu chiến tranh.
Mă Tử Di đắc ư cười "ha hà…
" nói
:
― Đúng thế, quân tử hay tiểu nhân chỉ cách nhau một suy
nghĩ và trong hành động, mỗ bao giờ cũng làm việc thuận
với kỷ cương.
Mă Tử Di hỏi một lần nữa :
― Dưới trướng của tiên sinh có bốn tướng kỳ tài không,
nếu không có th́ khó mà thành công, tiên sinh nhớ rằng
trong chiến tranh không có đàm phán, đây là việc làm hy
hữu trong binh pháp Trung Nguyên, như vậy phải thảo ra
văn bản trước rồi hành động sau.
Hoàng Phi Bằng ung dung cười tự nói:– Xem việc đàm phám
thành công trong ḷng bàn tay, chỉ lấy ra là có văn bản,
c̣n Mă Tử Di xem việc đàm phán rất phức tạp.
Hoàng Phi Bằng bỗng nói ngôn ngữ Trung Nguyên để đàm
phán, không cần bút đàm :
― Tại hạ xin lập bảy điều đàm phán, sau đó đại soái
tướng quân xem xét lại rồi mới ấn kư và thực hiện phân
biên giới.
Mă Tử Di khi gặp Hoàng Phi Bằng đến giờ mới một ngày, mà
không biết bao nhiêu sự kiện ngạc nhiên trong con người
trẻ này. Ông tự hỏi:– Người trẻ Hoàng Phi Bằng nói được
ngôn ngữ Trung Nguyên giọng chính thống Giang Tô quê
ngoại của mỗ.
Lúc này Mă Tử Di như bị Hoàng Phi Bằng thu miên, t́nh
cảm riêng tư ông kể hết không giấu diếm một điều ǵ, đối
với người làm tướng cấm kỵ không được nói nửa lời sự
thực trước địch thủ. Nguyên ông cũng là người lịch duyệt
hơn đời, không phải loại khờ khạo, ông đọc được tư chất
của người khác, tuy nhiên mẫu người lư tưởng biết sống
v́ thiên hạ ông luôn kính trọng, tính ông chân thực
nhưng cứng rắng trước kẻ phản trắc. Hoàng Phi Bằng cũng
thế chưa bao giờ phản trắc ai, dù thâm giao hay sơ giao
cũng một ḷng ân cần chiêu hiền đăi sĩ. Tuy nhiên chàng
không bao giờ tha thứ bất cứ ai, dù liên hệ hay thủ
phạm, như quan quân ác ôm, tham ô, bán chức, măi quốc
cầu vinh đều trảm quyết.
Sau khi nghe Hoàng Phi Bằng nói thổ ngữ mẹ đẻ của Mă Tử
Di, ông mở hết cửa ḷng hâm mộ. Hoàng Phi Bằng đọc bảy
điều trong văn bản Ḥa ước cho Mă Tử Di nghe :
― Ḥa Ước Biên Giới Việt–Hán Nhâm Ngọ :
Điều 1 – Xét trận chiến Ly Bộ trên đất Nam Việt không
thuộc biên giới Hán. Nay dân binh Nam Việt bảo vệ cương
thổ, hao binh tổn tướng hơn trăm. Quân tướng Hán vượt
qua biên giới Ly Bộ tử trận hơn ngàn. Trận chiến Ly Bộ
sơn không phân thắng bại. Tướng soái dân binh nhà Nam
Việt do Hoàng Phi Bằng chỉ huy, tướng soái nhà Hán do Mă
Tư Di chỉ huy.
Điều 2 – Chiếu theo cương địa từ suối Ly Bộ cách núi Ly
Bộ mười bảy trượng chiều dài, địa điểm này ngày xưa đă
lập biên giới của hai nước Việt–Hán. Ngày nay Tướng soái
dân binh hai nước quyết định kư Ḥa ước bảo đảm, văn hồi
trật tự biên giới Ly Bộ thái b́nh.
Dưới trướng soái tướng Việt–Hán tỷ đấu phân tranh biên
giới, thắng không kiêu bại không thù. Sau cuộc tỷ đấu
trao trả tù binh, lập tức lui binh cùng ngày về bên kia
Lĩnh Bắc suối Ly Bộ.
Điều 3 – Trả tù binh chiếu theo danh sách năm mươi sáu
người ( 56 người ) .
Điều 4 – Biên giới Ly Bộ không lập cầu, không lập cư,
không chứa thành phần làm phản, điền canh mỗi bên cách
biên giới mười trượng.
Điều 5 – Dân binh Nam Việt bồi thường chiến tranh cho
quân binh Hán.
a - Mỗi tử binh Hán năm lạng vàng.
b - Mỗi thương binh Hán năm lạng bạc.
Điều 6 – Mọi bất trắc tại biên giới, phải do triều đ́nh
hai nước Việt–Hán cùng đàm phán, không tự ư vượt vào
biên giới của hai quốc gia.
Điều 7 – Biên giới Ly Bộ chính thức giá trị vỉnh viễn.
Chiếu theo Ḥa ước có bảy điều làm văn bằng, bảo đảm
không cớ ǵ xâm phạm biên giới lẫn nhau.
Ḥa ước này thành lập tại trung tâm cầu Ly Bộ. Đầu Hạ,
Nhâm ngọ. TCN.
Thừa nhận triều đ́nh Hán Đế
Thừa nhận triều đ́nh Nam Việt
Thừa nhận tỉnh Quế Châu nhà Hán
Thừa nhận tỉnh Quế Lâm nhà Nam Việt
Thay mặt lưỡng quốc Việt–Hán,
Mệnh Toàn Quyền đồng kư Ḥa ước và đóng dấu:
Đại Soái Tướng Quân Mă Tử Di nhà Hán,
Tướng Soái Dân Binh Hoàng Phi Bằng nhà Nam Việt.
Lưu: Triều đ́nh nhà Hán. Ḥa Ước Việt Hán Nhâm Ngọ.
Lưu: Triều đ́nh nhà Nam Việt.
Ḥa Ước Việt Hán Nhâm Ngọ.
Mă Tử Di và Hoàng Phi Bằng đọc bản văn Ḥa ước thú vị,
cả hai đồng cười ngất ngưởng.
Mă Tử Di ḷng vui miệng cười nói :
― Đây là văn kiện ḥa ước hay nhất, nội dung chứa nhiều
hậu ư, nói về thiển cận th́ Hán hưởng nhiều quyền lợi,
nói về thiệt tḥi th́ Nam Việt không có ǵ để mất. Nói
về cá nhân người lợi nhất là tại hạ, c̣n tiên sinh v́
mưu cầu thái b́nh cho thiên hạ Nam Việt. Nói về quân
binh tại hạ trên danh nghĩa là quân nhà Hán, c̣n tiên
sinh trên danh nghĩa là dân binh Nam Việt, đó là danh
nghĩa thực sự theo văn bản Ḥa Ước, Tại hạ cảm kích vô
cùng. C̣n những thú vị khác như trong điều 3 và 5. Trong
điều 3 nói về trao trả tù binh, chiếu theo danh sách có
năm mươi sáu người. Thực tế c̣n mười ba người không có
trong danh sách tù binh. Tại hạ không trách tiên sinh,
đây là ư của bốn gă tiểu tướng Hà Biên Từ, Thuật Lư, Mao
B́nh Ca, Chương Thứ cung cấp, vậy mười ba người Hán đó
là ai th́ xin tiên sinh an tâm giữ lấy. Trong điều 5 nói
về Dân binh Nam Việt bồi thường chiến tranh cho quân
binh Hán. Ngụ ư của điều 5 rất hay. Nói rằng chiến tranh
này do Dân binh Nam Việt chứ không phải quân binh chủ
lực. Triều đ́nh nhà Nam Việt chứng nhận ḷng yêu nước
của dân, bảo vệ bờ cỏi nên làm. Nhà Hán không có lư di
ǵ để gây hấn biên giới lân ban, c̣n cho biết Dân binh
có khả năng tự vũ trang và tự giải quyết tài chính bồi
thường chiến tranh. Mỗ bái phục các hạ.
Hoàng Phi Bằng hỏi lần cuối :
― Thưa, bây giờ cơ thể của Đại Soái Tướng Quân, như thế
nào rồi ?
― Tại hạ, nhờ tiên sinh chữa trị bệnh đă qua khỏi, quả
là gặp đại kiết,
c̣n tăng thêm sinh lực nữa, ngoài ra gỡ được tai nạn
trong nay mai, tiên sinh cứu được ba mạng sống cho một
người, tại hạ khâm phục, hẹn sáng mai tái ngộ.
Hoàng Phi Bằng hai tay cung kính thi lễ :
― Chúc, Đại soái tướng quân b́nh an, sáng mai tái ngộ.
Hoàng Phi Bằng mời Vũ Thư Minh, Hoàng Anh Tuấn, Lê Chí
Nam, Thanh Thủy, Lữ Thư, Trí Túc và Nguyễn Chung Kiệt
cùng tám mươi chín cao thủ Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang
Trung hội ư.
Hoàng Phi Bằng tŕnh bày nội vụ và đọc văn kiện Ḥa Ước.
Chàng tŕnh bày tiếp:– C̣n một việc quan trọng khác,
trong danh sách tù binh có năm mươi sáu người Hán, c̣n
lại mười ba người không có tên trong danh sách này là
thành phần nguy hiểm nhất. Thúc Thúc, quư đại huynh, tỷ,
đệ, muội lấy danh sách điểm danh lại sau đó phân ra làm
hai trại tù, trại của mười ba người này canh gác nghiêm
ngặt, không để sơ hở, làm cḥi canh cao quan sát, lập ba
ṿng canh, cho họ ăn no, rượu uống đầy đủ.
Trong điều hai Ḥa Ước có câu: "Các tướng dưới trướng
Đại soái, hai bên tỷ đấu thắng bại không kiêu không
thù". Thúc Thúc chọn ra bốn cao thủ tỷ đấu với bốn tướng
Hán, mục đích là hạ thủ bốn tướng Hán, th́ lột trần được
bí ẩn trong sơn trại.
Vũ Thư Minh hỏi lại :
― Thúc thúc nghĩ trong Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung
hơn trăm cao thủ có khả năng thủ chiến với địch, nhưng
chỉ cần bốn cao thủ th́ ít quá. Như vậy Thúc Thúc, quư
huynh tỷ Hoàng Anh Tuấn, Lê Chí Nam, Nguyễn Chung Kiệt,
Hoàng Thanh Thủy cũng đủ khả năng diệt địch rồi.
Lữ Thư đứng lên thưa :
― Thưa, Thúc Thúc cùng quư huynh tỷ, những tướng Hán chỉ
để một ḿnh nữ Lữ Thư cũng đủ sức lấy bốn thủ cấp, Thúc
Thúc cùng quư huynh, tỷ, đệ c̣n nhiều việc phải làm, như
đốc thúc binh mă pḥng thủ sơn trại, giám binh v.v...
Điệt nữ đề nghị cử hai nam, hai nữ ra trận, như đại
huynh Anh Tuấn, đại tỷ Thanh Thủy, đại huynh Lê Chí Nam
và Lữ Thư, c̣n Thúc Thúc, tỷ Trí Túc và huynh Nguyễn
Chung Kiệt pḥng thủ hậu trận.
Vũ Thư Minh khen thầm:– Lần đầu tiên bày trận có ẩn binh
pháp phía trong, nhưng mỗ không biết rơ khả năng vơ học
của Lữ Thư thế nào ? Tuy vậy vẫn tin tưởng là hơn. Tất
cả cùng đồng ư hai nam hai nữ tiếp trận .
Hoàng Phi Bằng đắn đo cân tài chiến trận đối với địch
không thể coi thường nói :
― Thưa, Thúc Thúc cùng quư vị đây là quyết định trong
Hoà Ước, tướng hai bên khi xuất trận phải chiến thắng,
đương nhiên sinh tử không thể tránh được, quư vị phải
lấy quyết định cho chính ḿnh để báo ân Tổ Quốc và xin
Thúc Thúc cử người phi mă tốc hành đem Ḥa Ước, tấu biểu
văn về Triều Đ́nh và Quế Lâm Vương.
Vũ Thư Minh nhận biết t́nh h́nh có diễn biến :
― Đúng vậy, Phi Bằng nhi nói đúng lắm, Thúc Thúc cử
người cấp báo đi từ bây giờ, Phi Bằng nhi à đêm đă khuya
đi ngủ sớm, ngày mai c̣n nhiều việc quan trọng phải làm.
Hoàng Phi Bằng vâng lời, đứng lên vừa đi miệng nói :
― Đa tạ Thúc Thúc nhắc nhở, hài nhi đi ngũ đây.
Mă Tử Di về đến trại tập hợp quân binh nghe đọc Ḥa Ước,
tức tốc cử quân binh chuyển biểu văn, khẩn tấu về Triều
Đ́nh và phủ Quế Châu. Sau khi quân tướng binh mă nghe
qua Ḥa Ước tất cả đồng vui mừng hoan hô. Thực tế đă
thấy quân sĩ Nam Việt mới tấn công đợt đầu mà đă bốc hơi
hơn ngàn binh tướng, chưa sáp trận mà đă chết như đại
họa Hồng thủy phát cơn giận như thời thượng cổ.
Riêng các tướng Hán có một suy nghĩ chung chung, ḷng đố
kỵ và lo sợ tướng soái Nam Việt, họ nghe qua tŕnh bày
của Mă Tử Di và họ thấy được trận chiến đă qua, cũng là
lần đầu tiên họ biết Nam Việt ngoài dụng binh c̣n dụng
văn đàm phán. Quân tướng Hán tự nhận biết cuộc chiến tuy
chưa bại nhưng đă biến thành thắng trận nhờ đàm phám.
Về Bốn tướng Hà Biên Từ, Thuật Lư, Mao B́nh Ca, Chương
Thứ hớn hở, tự cho ḿnh vơ học cao thâm hơn người, đồng
xin ra trận thách thức tướng Nam Việt. Tướng quân Mao
B́nh Ca tự hào dũng mănh nói :
― Quư các hạ là tướng quân phải hiểu trong điều hai của
Ḥa Ước có ghi rơ ràng. Các tướng dưới trướng đại soái
hai bên tỷ đấu thắng không kiêu, bại không hận thù. Đây
là dịp lịch sử ghi danh thiên thu, xin quư các hạ cùng
tại hạ xuất một chiêu trừ bọn dân binh Nam Việt, hăy cho
họ thấy sức mạnh tướng quân nhà Hán ta, chỉ một trận này
cho toàn dân Nam Việt vào giấc ngủ chập chờn khiếp đảm,
đây là dịp tốt để quân binh ngưỡng mộ tứ tướng nhà Hán,
Trung Nguyên.
Tướng quân Hà Biên Từ đứng lên phát biểu :
― Tại hạ cùng Thuật Lư, Chương Thứ đồng ư phát biểu của
tướng quân Mao B́nh Ca.
Thực ra trong tâm tư của bốn tiểu tướng Hán đă là một
cấu kết, mục đích nhằm bí mật hạ thủ Mă Tử Di bằng độc
dược, họ rất khôn ngoan chỉ chờ sau khi trừ được Mă Tử
Di, mới thực sự lấy Ly Bộ sơn, làm sào huyệt mở đường
tiến binh vào đất Nam Việt, hiện nay uy quyền của Mă Tử
Di là núi cao cản trở lớn nhất. Tuy có cản trở nhưng
trong Ḥa Ước mở đường tấn công Ly Bộ sơn, lúc ấy dù Mă
Tử Di phản đối hay không cũng c̣n tùy thuộc vào thắng
bại của tứ tướng.
Mă Tử Di cười, ngụ ư đă đưa được bốn thằng khả ố vào tử
huyệt, tuy biết thế lời vẫn ôn tồn :
― Mỗ khuyên quư tướng quân phải cẩn thận trước khi quyết
định, muốn thắng địch th́ phải lấy sở trường vơ học, tứ
tướng kỳ tài đương nhiên khống chế được địch, đó là niềm
vui mừng lớn nhất của mỗ, nhớ đừng để tại hạ thất vọng
nhé ?
Tiểu tướng Chương Thứ lời dơng dạc :
― Đương nhiên tay đao này, đến không h́nh đi không bóng
th́ phải thắng trận đầu.
Toàn quân binh Hán ḥ reo, hoan hô tứ tướng Hà Biên Từ,
Thuật Lư, Mao B́nh Ca, Chương Thứ mă đáo thành công, và
nhiều lời khen anh hùng trong thiên hạ. Sáng hôm sau
đúng hẹn giao dấu, Mă Tử Di và Hoàng Phi Bằng đến lều
vải duyệt trận, hai bên chào nhau. Binh mă tứ tướng phó
soái hai bên chỉnh tề tiến vào vị trí tỷ đấu, tay kiếm
tay đao hừng hực bốc khí nóng.
Mă Tử Di và Hoàng Phi Bằng ngồi vào bàn tṛn trước lều
vải duyệt trận. Hàng ngũ tướng Hán đứng thế tấn công,
gồm có tứ tướng như Hà Biên Từ, Thuật Lư, Chương Thứ,
Mao B́nh Ca, bên dân quân Nam Việt thế thủ, gồm có Anh
Tuấn đứng đầu, Thanh Thủy, Lê Chí Nam và Lữ Thư.
Mă Tử Di vốn binh mă dày dạn, kinh nghiệm nhiều, đôi mắt
lước qua binh tướng Nam Việt quá yếu thế, trong ḷng ông
có cảm nghĩ thất vọng. Trước mặt ông thấy bốn con Hổ
Hán, bốn con Mèo Việt hai nữ, hai nam khác biệt quá xa,
thân cốt mảnh dẻ, đi đứng không được oai phong lẫm liệt,
tuổi quá trẻ từ đôi mươi đến mười tám, vơ học th́ chưa
biết kỳ tài hay là vô dụng. Ông thở dài hỏi nhỏ Hoàng
Phi Bằng :
― Thưa, Hoàng tiên sinh, tứ tướng của Nam Việt như thế
này th́ có bao nhiêu phần thắng, khả năng giết được bốn
tên Hán không ?
Hoàng Phi Bằng hiểu được ư của Mă Tử Di đang lo xa,
chàng giiớ thiệu :
― Người đứng sau cùng là nữ danh tướng Lữ Thư, trong
binh pháp có nói "Nhất Cự Tứ" là tỷ tỷ của tại hạ đó Đại
soái tướng quân ạ.
Mă Tử Di tạm an tâm :
― Tốt lắm, tại hạ hy vọng cuộc đấu này ân công được toại
nguyện như ư.
Mă Tử Di đứng lên truyền lệnh khởi đầu cuộc đấu:
― Tứ tướng soái Hà Biên Từ, Thuật Lư, Chương Thứ, Mao
B́nh Ca chú ư thắng không được bại. Bắt sống hai con mèo
nữ th́ được cung hỷ phát tài bá nghiệp, trọn hưởng trinh
nữ có dày có mỏng. Vừa nghe lệnh bốn tên tướng Hán phi
thân vào bố trận, ḷng háo sắc nổi phong ba.
Mă Tử Di có ư riêng, đây chỉ đôi lời khích tướng, Hoàng
Phi Bằng cảm thông lời phát biểu vừa rồi, c̣n Thanh
Thủy, Lữ Thư đương nhiên nghe qua rất chói tai, cũng là
lời cố ư nhắc nhở đừng để rơi vào tay tướng Hán. Hoàng
Phi Bằng đứng lên tay chỉ vào trận :
― Hởi anh hùng Nam Việt, cường tráng Long Mă tinh thần,
"Nhất Cự Tứ", địch thủ có đường tới không có đường về.
Cả bốn tên tướng Hán, Hà Biên Từ, Thuật Lư, Chương Thứ,
Mao B́nh Ca đồng cười "ha hà…" :
― Hăy nói ngược lại "Tứ Cự Nhất" mới đứng, "ha hà…" phần
thắng đă nắm trên tay, dù tứ cự tứ cũng phần thắng về
bổn tướng, nữ hiệp kia tuổi trẻ vơ học cũng chẳng là
bao, nội công cũng thế, thôi lui gót đi để mạng sống lâu
dài làm thứ thiếp của mỗ, đừng khùng điên đứng trước đao
kiếm vô t́nh, đừng để thủ cấp ĺa thân không c̣n cơ hội
để mỗ yêu. Mỗ tha thứ trước khi đao chưa xuất vỏ, khi
xuất rồi đao bách chiến bách thắng, mỗ đă nói đă cạn
lời, sao c̣n đứng đó hễ thứ thiếp ?
Lữ Thư há sợ tướng Hán nói lớn:
― Thưa, quư tướng quân, bổn cô nương đa tạ những lời nói
vơ chuột, nhưng đă ra đến đấu trường rồi th́ bổn cô
nương chưa bao giờ há sợ ai, rút lui không phải là chí
khí của Nữ tướng, đấu trường này thắng bại để phân lưỡng
quốc và hai dân tộc Bắc–Nam không thù oán, chỉ có thủ
đoạn mới t́m đến thù oán, xin mời xuất đao thử kiếm.
Tiểu tướng Hán tên Hà Biên Từ xuất đao, hô tấn công:
—
Chỉ cần một đao này thôi là gắp được con gà mái
tơ.
Tiếng hô chưa dứt lời, bốn tướng đă xuất chiêu nhanh
không ai lường trước được, một ṿng tṛn ánh đao sáng đă
bao vây Anh Tuấn, Thanh Thủy, Lê Chí Nam và Lữ Thư trong
trận.
Anh Tuấn, Lê Chí Nam, Thanh Thủy tay cầm kiếm theo vơ
nghiệp họ Hoàng, khi xuất tức th́ đổi chiêu số "Tuyệt
Cao Kỳ Kiếm" và "Phong Tâm Kiếm" riêng Lữ Thư một lúc
xuất Ngọc Thanh kiếm và Hoàng kiếm.
Hoàng Phi Bằng ngạc nhiên, th́ ra tỷ tỷ của mỗ cũng là
cao thủ như ai, sáng tạo được kiếm pháp sử dụng hai vơ
học cùng lúc, như vậy phải có đến hai năo bộ mới xuất
chiêu kỳ ư.
Một tiếng thét thật lớn của Hà Biên Từ làm Hoàng Phi
Bằng chú ư khen thầm:– Đây cũng là kỳ tài trong đường
đao quái dị. Chàng ngó qua đao pháp của Thuật Lư thấy
cũng phi phàm, nh́n kỷ đao pháp của Chương Thứ và Mao
B́nh Ca mỗi người đều có sở đoản sở trường riêng, nội
công tuy yếu nhưng muốn chuyển thành mạnh th́ phải nhờ
đao pháp liên chiêu liên thức, nh́n kỷ cả bốn tướng Hán
quả nhiên dũng mănh, nhưng trí lự chưa phải là uyên
thâm, tuy vậy nếu họ thắng được Lữ Thư là nhờ số đông.
Tiếng ḥ hét của bốn tướng Hán luân phiên nhau không
ngừng, đây cũng là một thuật vơ làm áp đảo tinh thần của
địch thủ và cổ vơ đồng đội, lối đánh tập thể của họ kỳ
lạ chiêu thức xuất một lược, rồi rời rạc, chiêu dài
chiêu ngắn, có lúc toàn là hư chiêu, rồi hợp thành thực
chiêu, họ biến chiêu cũng thần kỳ.
Hoàng Phi Bằng thấy vơ học của địch quân sinh ḷng để
ư:– Vơ học Trung Nguyên cũng có ưu điểm nhưng khuyết
điểm rất nhiều, không lấy ǵ xuất sắc, họ sử dụng mưu
mẹo đao pháp nhưng thiếu kỹ thuật đao pháp, một khi mưu
mẹo bại lộ th́ đao vô dụng.
Tiếng đao kiếm vang lên như sấm sét, không c̣n phân biệt
chiêu thức địch và ta, chỉ nghe "keng keng…" liên thanh
từ xa vọng lại, từ gần dội ra, tiếng "vù...vù..." lao
xao trong tim hồi hợp, tinh lực kiếm rung động
"vu...vu..." tiếng kiếm của Lữ Thư làm màng óc của địch
muốn xuất huyết.
Nhất cự tứ dư hai trăm hiệp chưa phân thắng bại, chu vi
đấu trường năm mươi thước, đất đá, cỏ cây vô t́nh trở
thành b́nh địa, mặt đất lồi lơm tạo thành mô đất, thế
thủ trở nên phức tạp, chân đứng cao tấp, lấy phi thân
làm lại lợi thế tấn công. Lúc này tứ tướng Hán đă thấm
mệt, bào phục tả tơi, hơn hai mươi tiếng xé vải, thân
thể được hưởng vài nhát kiếm yếu huyệt, miệng không c̣n
hô to "gắp con gà mái tơ", đă biết người biết ta trong
ḷng nổi lên ớn lạnh.
Lê Chí Nam quyết thủ chờ địch sơ hở, kiếm pháp lấy đó
làm cơ hội thọc sâu vào địch thủ, tuy vậy cũng bị một
đao xé bào phục, trúng thương tay trái.
Anh Tuấn và Thanh Thủy c̣n thừa nội lực, chiêu pháp chỉ
mới xuất ba phần mười, chú ư chiêu thức của đối thủ và
kỹ thuật xuất đao, lắm mưu mẹo quỉ quái. Huynh muội họ
Hoàng khám phá, trên đướng sống đao của đối thủ có một
thép mỏng khi kiếm hay đao của địch thủ đụng vào tức th́
bị kẹp lại, thế là đoản kiếm có cơ hôi xuất chiêu thần
kỳ.
Lữ Thư phá được đao tướng Hán nhờ Ngọc Thanh kiếm, vơ
học của người Hán dụng cương chế nhu, c̣n Lữ Thư dụng
nhu chế cương, trong binh pháp có câu "Khi cương suy th́
nhu thịnh".
Mă Tử Di ngồi trong lều vải, khen thầm:– Quả là nữ anh
thư kỳ tài, trong kiếm pháp c̣n có dụng trí tuệ, biết
thôi thúc ḷng háo thắng của kẻ vô mưu, khích động nội
lực của địch trở thành cạn kiệt, nếu là mỗ cũng bị nữ
tướng này lấy xác, bây giờ đă thấy rơ chỉ c̣n thời gian
kết thúc mà thôi, hiện giờ trên tay của nữ tướng chỉ c̣n
một thanh kiếm mỏng, c̣n thanh kiếm kia đă tra vào vỏ.
Tự dưng Mă Tử Di kinh vía thấy Lữ Thư từ dưới đất bay
lên cao tưởng chừng bị tứ Hán xúc lên trời bằng chiêu
"Phá Cầu Ưng". Ḷng bối rối, thở dài tự nói:– Thôi rồi
chiêu này nữ tướng bị banh thây, rất tiết một nữ hiệp
qua đời quá trẻ !
Lữ Thư vừa đảo thân ḿnh xuống, kiếm đă dính vào hai đôi
mắt của nhị tướng Hán, trong và ngoài trận thất kinh
không biết vật ǵ như một đường dài sáng chiếu làm cho
hai tướng Hán phải lui ra nửa trượng. Thực ra Lữ Thư
đang xuất chiêu trong vơ học "Bát Quái Lĩnh Nam" nàng
khởi động xuất chiêu thứ năm mươi bốn "Hỏa Thủy Vị Tế"
để biến đổi dịch số thứ mười tám, thành trạng thái việc
chưa xong là chưa cùng, giải thực chiêu thức hóa vô ảnh.
Ư của Lữ Thư dụng chiêu thứ mười tám cho đến chiêu sáu
mươi bốn, nàng xuất chiêu chưa hết nửa nội lực đă thấy
thủ cấp của hai tướng Hán chuẩn bị rơi xuống đất. Nàng
cũng không ngờ đến chiêu thứ năm mươi sáu th́ thấy hai
ṿi máu phun lên như rồng hút nước, thủ cấp hai tên
tướng Hà Biên Từ, Mao B́nh Ca vừa chào khỏi thân. Lữ Thư
phi thân chụp lấy quăng về phía quân binh nhà Hán, đội
ngũ quân Hán bỗng dưng chạy tán loạn, bỏ mặt thủ cấp Hà
Biên Từ, Mao B́nh Ca lăn ṿng theo đường dài hơn mười
thước, cuối cùng quay tṛn trên mặt đất, rồi im ĺm, thế
mới biết "Chim sống cùng cành, khi bị hoạn nạn th́ bay
mỗi hướng".
Lê Chí Nam cũng không kém, chàng xuất chiêu "Lôi Thủy
Giải" cởi ra sấm làm động hiểm tức là lây động trong
nước, động ở ngoài chỗ hiểm, là thoát khỏi chỗ hiểm.
Chiêu tiếp theo "Phong Thủy Hóa" ĺa tan, gió đi trên
nước, gặp gió tan ra bọt.
Hán tướng Chương Thứ đă chứng kiến bạn đồng liêu vừa mất
thủ cấp, cho nên đề pḥng đối thủ, nhưng cũng không qua
khỏi con đường mà đồng liêu vừa đi qua cửa Âm ty.
Anh Tuấn và Thanh Thủy trở thành trận đánh lưới bắt cá,
vây bủa Hán tướng Thuật Lư rơi xuống trũng nước, chưa
kịp phi thân th́ đă bị hai phía xuất cùng một chiêu thức
"Bát Thuần Khảm", gọi hồn sâu hăm hiểm, trong hiểm chứa
nước, gió xé tan cơ thể địch thủ và tặng thêm một chiêu
nữa đưa thủ cấp tướng Hán rơi xuống đất "bịch bịch". Lúc
này trong ngoài trận thấy thân thể bốn tướng Hán như
đống thịt nhừ nằm trên mặt đất. Quân binh Hán và Cần
Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung cũng phải thán phục Anh
Tuấn, Thanh Thủy, Lê Chí Nam và Lữ Thư, quân Hán không
c̣n háo hức thi thố trận chiến, họ cũng thừa hiểu bên
quân Hán c̣n ba cao thủ chưa xuất trận.
Mă Tử Di hài ḷng đa tạ Hoàng Phi Bằng, ông ra lệnh lui
binh mă về bên kia suối Ly Bộ tuyên bố chính thức cương
giới Ly Bộ thanh b́nh. Đúng lúc thánh chỉ Lữ Hậu đến
nơi, truyền công nhận biên giới Ly Bộ theo Ḥa Ước Nhâm
Ngọ.
Nam Việt và Hán triều trao đổi thánh chỉ kư Hoà Ước,
trao đổi biểu văn lưỡng quốc, tiến hành trao trả tù
binh, bồi thường chiến tranh. Mă Tử Di tiếp nhận năm
mươi sáu tù binh và nói với Vũ Thư Minh :
― Tại hạ nhờ tướng quân đem mười ba tù binh c̣n lại tra
khảo để lấy lời khai, rồi hành h́nh đừng để sống một tên
nào.
Trong lúc tra xét mới biết trong mười ba người này có
bốn đại tướng Hán âm thầm liên kết lập hậu phương chuẩn
bị binh mă để xâm chiếm Nam Việt, rồi sau đó lật đổ
triều đại Lữ Hậu. Việc làm trước nhất họ lấy Ly Bộ làm
kho dự trữ lương thảo, kim ngân, châu báu do Nguyễn Chí
Hà cai quản, hiện nay thu được chiến lợi phẩm không biết
bao nhiêu mà tính cho hết, về lương thảo có thể nuôi
được ba mươi vạn quân trong mười năm, hai mươi kho binh
khí. Bốn tướng Hán mới đến Ly Bộ đúng nửa ngày trước, dự
trù chiêu binh mă một tháng, không ngờ bị bắt sống.
Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung do Vũ Thư Minh đích
thân lập dang sách tù nhân Ly Bộ, gồm có những tướng Hán
như Chung Châu Định đương quyền ở Đông Kinh, tướng Mă Vị
Cường đương quyền ở Triết Giang, tướng Tăng Thành Hổ
đương quyền ở Hồ Bắc, tướng Chữ Hầu Trung đường quyền ở
Giang Tô.
Về đại soái tướng quân Mă Tử Di đương quyền ở Quế Châu
không ở trong âm mưu này, kết hoạch do tướng Chung Châu
Định, c̣n lại các tướng binh quyền nằm án ngữ cương giới
Nam Việt, mười người Hán c̣n lại là quan quân của mười
tỉnh Trung Nguyên.
Nam Việt Vũ Đế khi đọc biểu văn tấu về triều phải toát
mồ hôi hột, không ngờ nội vụ này lớn tầy trời, lâu nay
tưởng Ly Bộ là một dư đảng nhỏ không để ư. Trong biểu
văn c̣n ghi chú lời của tướng Mă Tử Di "Tại hạ nhờ tướng
quân đem mười ba tù binh c̣n lại tra khảo để lấy lời
khai, rồi hành h́nh đừng để sống một tên nào".
Nam Việt Vũ Đế cho lời nói này là đúng, xuất chiếu chỉ
truyền lệnh hành quyết bí mật. Ngoài ra trong chiếu chỉ
c̣n khen Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung, kèm theo một
chỉ dụ của Vũ Đế triệu Hoàng Phi Bằng về triều khẩn.
Hoàng Phi Bằng tiếp nhận chỉ, nhưng đến cuối tháng Hoàng
Phi Bằng lai kinh yết kiến Vũ Đế.
Biên giới Ly Bộ thanh b́nh, sơn trại trở thành nơi ban
giao Quế Châu (nhà Hán) Quế Lâm (Nam Việt). Vũ Thư Minh
đề cử Nguyễn Chung Kiệt trấn ngự cương giới Ly Bộ. Mă Tử
Di cùng Hoàng Phi Bằng chia tay nhau đồng hẹn:– Trời đất
rộng mênh mông có ngày gặp lại. Lúc chia tay Mă Tử Di
ḷng cảm kích tặng Hoàng Phi Bằng một viên ngọc Thiên
Thanh nói :
― Thưa, tiên sinh, đây là ngọc Thiên Thanh bảo vật họ
Mă, khi thấy ngọc như thân quyến.
Hoàng Phi Bằng không chuẩn bị trước sự việc đưa đến
th́nh ĺnh, chàng lúng túng cầm cây kiếm tặng cho Mă Tư
Di nói :
― Tại hạ không có vật ǵ để tặng tướng quân, trên lưng
này chỉ có một vật gia bảo kiếm họ Hoàng, kính dâng
tướng quân khi thấy kiếm như gặp họ Hoàng.
Mă Tử Di ngạc nhiên kiếm gia bảo mà người tặng cho mỗ
th́ quả là ḷng người chân tâm hào hiệp, liền hỏi :
― Thưa tiên sinh, kiếm này là vật gia bảo không thể xa
người, người không thể xa kiếm thế th́ tặng làm sao được
chứ ?
Hoàng Phi Bằng giải thích :
― Thưa tướng quân nói đúng thế, nhưng tại hạ biết người
mới trao tặng kiếm, tuy nhiên kiếm này tướng quyân không
sử dụng được, nhưng nó là gia bảo của tại hạ, xin tướng
quân am tâm tiếp nhận.
Mă Tử Di cầm kiếm trên tay thấy kỳ lạ ḷng ngạc nhiên
hỏi :
― Thưa tiên sinh, kiếm này với kiếm nữ hiệp Lữ Thư cũng
là vật gia bảo hay sao ?
Hoàng Phi Bằng thật ḷng nói :
― Tướng quân tài t́nh, đúng vậy chính là kiếm gia bảo,
nữ hiệp Lữ Thư là tỷ tỷ của tại hạ mới biết sử dụng kiêm
pháp họ Hoàng.
Mă Tử Di động ḷng :
― Huynh đệ giang hồ, tặng kiếm như giao sứ mạng, tuy
kiếm này tại hạ sử dụng không được nhưng về tay tiên
sinh th́ tự hóa rồng, tại hạ khắc ghi trong ḷng, tiếp
kiếm như tiếp ấn tín sứ mạng, đa tạ tiên sinh.
Ly Bộ sơn, khao quân, tặng thưởng kim ngân cho tất cả
thành viên Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung và binh sĩ
Quế Lâm, người cũ cũng như người mới, những người già,
trẻ, trai, gái theo Nguyễn Chí Hà nay về sống lương
thiện cũng được tặng lộ phí và vốn liếng để sinh sống.
Vũ Thư Minh c̣n nhắc nhở :
― Thưa quư huynh đệ, đây là tặng phẩm "Một vốn bốn lăi"
chúc làm ăn lương thiện thành công, mai này nhớ Cần Lĩnh
Nam Phân Bộ Giang Trung.
Nguyễn Chí Hà đem mười ba tên Hán hành quyết tại Ly Bộ,
c̣n lại bốn mươi hai đồng bọn, dư đảng Nguyễn Chí Hà đưa
về Quế Lâm Phủ. Lữ Thư, băng bó những vết thương trên
ḿnh Lê Chí Nam, nàng xúc cảm ghi trong ḷng một gói
ngôn ngữ khó diễn tả. Hoàng Phi Bằng từ giả đại huynh
Hoàng Anh Tuấn, tỷ tỷ Hoàng Thanh Thủy, Lế Chí Nam,
Nguyễn Chung Kiệt và tám mươi chín đệ tử cùng toàn thể
anh hùng Cần Lĩnh Nam Phân Bộ Giang Trung hẹn ngày tái
ngộ.
Hương Trí Túc một trong những chứng nhân tại chiến
trường Ly Bộ cũng là người chịu trách nhiện dẫn độ bọn
Hán trong t́nh trạng nghiêm pháp. Lữ Thư, Hoàng Phi
Bằng, Trí Túc viếng thăm doanh trại Vũ Thư Minh vấn an
tam Thúc Mẫu và tam hiền đệ mới chào đời, trong lúc
người cha phải ra chiến trận . |