Việt
Nam và Trung Quốc là hai đất nước có chung đường biên giới từ bao đời. Tuy
có nhiều nét tương đồng về văn hoá, về tôn giáo và mô h́nh chính quyền (trước
đây là phong kiến và hiện nay là cộng sản), thế nhưng dù rằng "núi liền
núi, sông liền sông" Việt Nam là một nước độc lập hoàn toàn với Trung Quốc.
Lịch sử đă chứng minh
điều đó. Sau gần một ngh́n năm Bắc thuộc, năm 939 Ngô Quyền xưng Vương và
mở ra một kỷ nguyên mới cho Việt Nam: một kỷ nguyên độc lập và tự chủ. Sự
độc lập đó đă được các vị hoàng đế Việt Nam khẳng định trong suốt chiều
dài lịch sử 900 năm từ ngày lập quốc. Khẳng định rơ ràng nhất về chủ quyền
dân tộc Việt Nam thời phong kiến là hai bài "Tuyên ngôn độc lập" bất hủ:
"Nam quốc sơn hà Nam đế cư" của Lư Thường Kiệt và bài "B́nh ngô đại cáo"
của Nguyễn Trăi.
Có lẽ do các triều
đ́nh phong kiến Trung Quốc đă ngộ nhận, xem Việt Nam như là một phần đất
của Trung Quốc nên đă nhiều lần đem quân xâm chiếm Việt Nam. Trong 900 năm,
từ năm 939 đến năm 1858, khi thực dân Pháp đánh chiếm Việt Nam th́ các chế
độ phong kiến Trung Quốc đă bảy lần gây hấn xâm lược. Hai lần do nhà Tống
chủ trương, ba lần nhà Nguyên, một lần nhà Minh và một lần nhà Thanh. Các
triều đ́nh phong kiến Việt Nam và nhân dân Việt Nam đă đẩy lui tất cả các
cuộc tấn công đó. Chỉ có một lần duy nhất Việt Nam thất bại là dưới thời
nhà Hồ, do nhà Hồ giành ngôi bất chính nên nhân dân bất phục. Tuy nhiên
chỉ 20 năm sau Lê Lợi đă đuổi được quân Minh về nước và Việt Nam lại giành
được độc lập.
Lịch sử dựng nước của
Việt Nam gắn liền với công cuộc chống ngoại xâm. Lịch sử của 1000 năm giữ
nước đó đă hun đúc nên một tinh thần dân tộc và tinh thần yêu nước nồng
nàn trong từng con người Việt Nam.
Trung Quốc là một
nước lớn, dân tộc Trung Quốc là một dân tộc vĩ đại. Trung Quốc có một nền
văn hoá và một nền văn minh lâu đời. Đă có những giai đoạn Trung Quốc tự
cho là ‘trung tâm’ của thế giới. Trải qua bao thăng trầm của lịch sử ngày
hôm nay Trung Quốc đang dần dần lấy lại vai tṛ và vị trí trung tâm ấy của
ḿnh. Trung Quốc đang trở thành một siêu cường và là một cực quan trọng
trên bàn cờ thế giới mới.
Nhân dân Việt Nam vui
mừng và ủng hộ cho tham vọng chính đáng đó của nhân dân và chính quyền
Trung Quốc.
Sống bên cạnh một
người hàng xóm khổng lồ và là một siêu cường về kinh tế, chính trị, văn
hoá th́ nhân dân Việt Nam sẽ có lợi, bởi mấy lư do: "Phú quí sinh lễ nghĩa",
một nước Trung Quốc giàu có và hùng mạnh th́ thái độ sẽ ôn hoà hơn, lịch
sự hơn, có t́nh có nghĩa hơn. Thứ hai khi Trung Quốc trở thành một siêu
cường th́ Trung Quốc phải hành xử một cách văn minh theo đúng các chuẩn
mực quốc tế, có thế Trung Quốc mới thuyết phục được các nước khác. Để có
được điều đó th́ quan hệ của Trung Quốc với các nước nhỏ và láng giềng
phải tốt đẹp mới thuyết phục được các nước ở xa như Châu Phi hay Châu Mỹ
La Tinh. Thứ ba là nếu Trung Quốc muốn trở thành người dẫn dắt thế giới
th́ bắt buộc phải có đồng minh và bạn bè. Việt Nam tuy nhỏ nhưng vẫn là
một thành viên của Liên Hợp Quốc và là một tiếng nói quan trọng trong
ASEAN.
Người Việt Nam có câu:
"bán bà con xa mua láng giềng gần" để nói lên tầm quan trọng trong quan hệ
với hàng xóm, láng giềng. Tôn trọng truyền thống và lời dạy của ông bà,
nhân dân Việt Nam luôn mong muốn xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, hoà b́nh và
hữu nghị với tất cả láng giềng của ḿnh như Trung Quốc, Lào, Campuchia.
Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên là một tổ chức chính trị đứng đắn nên chúng tôi
rất coi trọng việc phát triển các mối quan hệ với các nước láng giềng.
Chúng tôi sẽ làm tất cả để mang lại hoà b́nh và ổn định trong khu vực.
Thế nhưng quan hệ
giữa Trung Quốc và Việt Nam đang xấu đi và có nguy cơ dẫn đến những rạn
nứt lớn. Tập Hợp Dân Chủ Đa Nguyên lo lắng và rất mong muốn chính phủ và
nhân dân Trung Quốc cùng lắng nghe những tiếng nói của chúng tôi, những
tiếng nói ôn hoà, không cực đoan và không mang tính chủ nghĩa dân tộc hẹp
ḥi.
Vấn đề nổi cộm nhất
khiến quan hệ hai nước xấu đi là "vấn đề lănh thổ". Việc chính quyền Trung
Quốc "đi đêm" với chính quyền Việt Nam trong việc cắm mốc biên giới và
lănh thổ đă khiến người dân Việt Nam bất b́nh. Nếu là việc làm quang minh
và chính đại th́ chính quyền Trung Quốc cần yêu cầu chính quyền Việt Nam
thông tin rộng răi và minh bạch để dân chúng biết rơ. Liên quan đến chủ
quyền của Trung Quốc và Việt Nam trên biển Đông cũng vậy. Nếu Trung Quốc
có đầy đủ các bằng chứng để chứng minh chủ quyền của ḿnh th́ cần đưa vấn
đề ra trước công luận và các định chế quốc tế cho mọi sự rơ ràng, minh
bạch.
Sự "mập mờ" hiện nay
của Trung Quốc khiến cho người dân Việt Nam không yên tâm và họ có quyền
nghi ngờ.
Chính quyền cộng sản
Việt Nam hiện nay đă đứng ra đàm phán các vấn đề về lănh thổ với Trung
Quốc một cách hoàn toàn bí mật, nhân dân Việt Nam không hề hay biết ǵ và
thậm chí các vị đại biểu quốc hội cũng không được thông báo ǵ về việc này.
V́ vậy để tránh mọi sự rắc rối sau này (khi một chính thể mới ở Việt Nam
được bầu lên và chế độ mới có thể không thừa nhận tính pháp lư trong các
văn bản mà chính quyền hiện nay đă kư kết với Trung Quốc) và để người dân
Việt Nam yên ḷng và tin tưởng vào một siêu cường Trung Quốc th́ việc minh
bạch các văn kiện liên quan đến vấn đề lănh thổ là vấn đề mà Trung Quốc
rất cần phải làm.
Một dư luận không tốt
nữa trong dân chúng Việt Nam đối với Trung Quốc là việc Trung Quốc đă can
thiệp sâu vào việc nội bộ của Việt Nam như việc tác động đến việc sắp xếp
nhân sự cao cấp ở trung ương hay việc "vận đồng ngầm" các quan chức cao
cấp Việt Nam thân Trung Quốc để giành các hợp đồng khai thác tài nguyên
như bô xít ở Tây Nguyên…
Trung Quốc là một
nước lớn nên vấn đề uy tín và danh dự rất quan trọng trong khi đó uy tín
của chính quyền Việt Nam hiện nay không có ǵ để nói, thậm chí ngay cả với
chính nhân dân Việt Nam. Trung Quốc càng "hậu thuẫn" cho chính quyền Việt
Nam hiện nay bao nhiêu th́ càng "mất điểm" trong con mắt người dân Việt
Nam bấy nhiêu. "Quan nhất thời, Dân vạn đại", các chế độ cầm quyền Việt
nam có thể thay đổi chứ nhân dân Việt Nam th́ không bao giờ thay đổi, v́
vậy Trung Quốc sẽ lợi hơn rất nhiều khi "chinh phục" được cảm t́nh của
nhân dân Việt Nam hơn là với chính quyền Việt Nam cộng sản.
Có thể ai đó cho rằng
với chế độ Việt Nam hiện nay th́ Trung Quốc mới có thể "nói chuyện" được,
c̣n một thể chế chính trị khác th́ Trung Quốc sẽ gặp khó khăn! Điều này
rất là bậy bạ, vô căn cứ và coi thường Trung Quốc. Ngay cả các siêu cường
như Mỹ, Nga, Nhật… c̣n phải nể trọng Trung Quốc huống ǵ một kẻ "thấp bé
nhẹ cân" như Việt Nam.
Nhân dân Việt Nam
không chống Trung Quốc, miễn là Trung Quốc tôn trọng sự toàn vẹn lănh thổ
của Việt Nam và Trung Quốc không can thiệp vào công việc nội bộ của Việt
Nam.
Hai vấn đề trên chúng
tôi xem là nhỏ với Trung Quốc bởi v́ Trung Quốc là nước lớn, có được thêm
vài km vuông đất của Việt Nam th́ cũng không giải quyết được việc ǵ. Một
chút lănh thổ đó không đáng để Trung Quốc đánh đổi lấy niềm tin của nhân
dân Việt Nam và dư luận thế giới. Trong nền kinh tế hội nhập toàn cầu th́
sự "hợp tác đôi bên cùng có lợi" tốt hơn và dễ dàng hơn nhiều so với việc
dùng vũ lực để giải quyết. Việc "can thiệp vào chuyện nội bộ của Việt Nam"
cũng vậy, đức Khổng Tử dạy rằng "những ǵ ḿnh không muốn th́ không nên
làm cho người khác". Thế kỷ 21 là của Trung Quốc v́ vậy Trung Quốc cần
hành xử với các nước bé và láng giềng một cách văn minh, có lư có t́nh, v́
chỉ có như thế Trung Quốc mới thuyết phục được cả thế giới. Không nên v́
vấn đề nhỏ với Việt Nam mà làm sứt mẻ uy tín của Trung Quốc. Cuộc chiến
giữa Việt Nam và Trung Quốc năm 1979 vẫn c̣n đó với nỗi đau không nguôi
cho cả hai dân tộc. Cuộc chiến ngắn ngủi giữa Nga và Gruzia đă làm cho đế
quốc Nga mất nhiều hơn là được và qua đó càng làm cho h́nh ảnh nước Nga
xấu đi.
Trong cuộc chiến
tranh Nga-Gruzia chúng tôi tin rằng có thể Nga "hành động đúng" nhưng
truyền thông Phương Tây và các nhà Tư bản Phương Tây đă không bỏ lỡ cơ hội
để "tấn công" nước Nga. Mục đích của họ cũng dễ thấy, đó là làm hạ uy tín
nước Nga, v́ họ lo lắng nước Nga sẽ vượt qua nước họ.
Chúng tôi tin là các
nhà chính trị Trung Quốc thấy được điều đó. V́ vậy việc xây dựng quan hệ
hữu nghị và tốt đẹp giữa hai nước Việt Nam và Trung Quốc là vô cùng cần
thiết và phù hợp với lợi ích của nhân dân hai nước. Trong đó Trung Quốc có
lợi nhiều hơn. Trung Quốc ngày nay đă là "nồi đồng, nồi vàng", c̣n Việt
Nam chỉ là "nồi đất" cho nên không ai lại "đổi nồi đồng lấy nồi đất".
Để mối quan hệ giữa
hai nước được bền vững th́ Trung Quốc phải chú ư đến tâm tư, nguyện vọng
của nhân dân Việt Nam chứ không phải chỉ với chính quyền Việt Nam hiện nay.
Quả bóng đang nằm
trong chân phía Trung Quốc. Việc Trung Quốc "o bế" chính quyền Việt Nam mà
"hy sinh" quyền lợi của nhân dân Việt Nam là lựa chọn không phù hợp với
tham vọng làm bá chủ thế giới của Trung Quốc.
Moskva
12- 2009 |