"Yêu
cầu Trung Quốc chấm dứt ngay hành động bắt giữ ngư dân Việt Nam và phải
đền bù thiệt hại cho ngư dân".
Đó là tuyên bố của chủ tịch Hội Nghề cá Việt Nam về việc 3 tàu cá của ngư
dân Việt Nam lại bị phía Trung Quốc bắt giữ trong lúc họ đang hành nghề
trên vùng biển quần đảo Hoàng Sa.
"Các cơ quan hữu trách của Việt
Nam tiếp tục lên tiếng phản đối, có phản ứng quyết liệt để phía Trung Quốc
chấm dứt t́nh trạng này".
Đó là đ̣i hỏi của nhân dân ta, những người đă từng biết cái giá phải trả
cho độc lập và tự do.
Và độc lập tự do không thể chỉ
là một khẩu hiệu động viên mà c̣n là quyền của người dân được sống, được
làm việc để có hạnh phúc cho ḿnh và gia đ́nh ḿnh, là quyền làm chủ của
từng con người trên đất nước của ḿnh.
Ấy thế mà họ đang hành nghề
trên biển th́ bị tàu lạ bắt giữ, đánh đập rồi đ̣i tiền chuộc th́ c̣n đâu
là đạo lư? Ai đang là bọn cướp biển?
Kể cũng lạ, đường đường là quân
đội của một nước đông dân nhất trên trái đất đang nuôi ước vọng siêu cường,
xây cả "vạn lư trường thành mới dưới mặt đất" để cất giữ vũ khí hạt
nhân, sao có thể làm ngơ cho binh lính được vũ trang tận răng bắt giữ tàu
cá của ngư dân đang hành nghề hợp pháp trên vùng biển của họ?! Nào chỉ có
bắt giữ suông, mà bắt giữ để đ̣i tiền chuộc.
Chỉ trong 6 tháng đầu năm 2009,
đảo Lư Sơn, Quảng Ngăi có 6 tàu cá bị tàu Ngư Chính của Trung Quốc bắt giữ
để rồi đ̣i tiền chuộc trên 1 tỷ đồng!
Xin chỉ dẫn ra đây 2 trường hợp
của hai người vợ khốn khổ:
- Bà Phạm Thị Lâm ở thôn 4, Tam
Hải - Núi Thành, Quảng Nam đă rụng rời chân tay khi nh́n tờ giấy viết toàn
bằng chữ lạ hoắc mà người ta nói với bà rằng nó đến từ Hải Nam, nơi đang
cầm giữ mạng sống của chồng bà với số tiền chuộc họ đ̣i là 130 triệu đồng!
- Chị Nguyễn Thị Hoa, ở khối 4
thị trấn Núi Thành c̣n khốn khổ hơn. Chồng chị, bị tàu lạ bắt dạo tháng
3/2007 và đ̣i chuộc 160 triệu đồng. Chị phải bán ngôi nhà đang ở mới có đủ
số tiền ấy!
Theo thống kê của Bộ chỉ huy bộ
đội biên pḥng Quảng Ngăi, từ đầu năm đến nay, phía Trung Quốc đă bắt giữ
17 tàu cá với khoảng 210 ngư dân huyện đảo Lư Sơn và xă B́nh Châu, huyện
B́nh Sơn trong lúc hành nghề và trú băo trên vùng biển Hoàng Sa. Trước áp
lực của công luận, họ phải thả 13 tàu cá cùng 210 ngư dân về Quảng Ngăi
nhưng vẫn c̣n 4 tàu cùng nhiều trang thiết bị, ngư cụ, thủy sản bị tạm giữ
ở Hoàng Sa, ước tổng giá trị gần 8 tỷ đồng.
V́ sao họ phải lựa chọn giải
pháp "cướp biển" như vậy trong khi hồi tháng 12 năm ngoái họ điều động ba
chiến hạm tới vùng biển Somali để góp phần "chống cướp biển"?
Xem ra tiền chuộc mà bọn cướp
biển Somali đ̣i chính phủ và gia đ́nh các nạn nhân của chúng với tiền
chuộc mà lính Trung Quốc đ̣i gia đ́nh những ngư dân Việt Nam bị họ bắt có
lẽ chỉ khác nhau mỗi một điểm: một bên là đô la Mỹ và một bên là tiền đồng
Việt Nam được quy đổi theo tỷ giá Nhân Dân tệ!
Sao lại phải cất công đi chống
cướp biển tận vùng Sừng châu Phi mà không chống cướp biển ngay trên biển
Đông nhỉ?
Vả chăng, chống bọn cướp biển
này lại không cần đến hạm đội diễu vơ dương oai (thực sự là bước tập dượt
đầu tiên hướng tới xây dựng một lực lượng "hải quân viễn dương") mà
chỉ cần phát ra một mệnh lệnh "tạm ngừng"!
Theo Giáo sư Ramses Amer (Thụy
Điển) th́ tất cả những "động thái gây ầm ĩ" gần đây của Trung Quốc
đều gắn với việc Việt Nam đăng kí thềm lục địa mở rộng lên Liên Hiệp Quốc
(LHQ) mà ông cho là "một bước đi tuyệt vời, khiến Trung Quốc bất ngờ...".
Việc cấm tàu cá ra khơi, bắt giữ ngư dân khi tránh băo ở quần đảo Hoàng
Sa... chỉ là biểu hiện của sự "phản ứng thụ động" của Trung Quốc.
Cũng theo Gs. Ramses, bản chất
của vấn đề ngư dân là câu chuyện chủ quyền, vấn đề chính trị, ngoại giao.
Trung Quốc chỉ t́m mọi cách để nhắc nhở và khẳng định ai là chủ ở Biển
Đông.
Lần đầu tiên, tháng 5/2009,
Trung Quốc buộc phải đưa bản đồ tuyên bố chủ quyền h́nh chữ U trên Biển
Đông lên Liên hiệp quốc, bản đồ mà Trung Quốc vốn luôn chỉ giữ kĩ trong
túi ḿnh. Trong khi đó, chính các học giả Trung Quốc cũng không hiểu thực
sự đường lưỡi ḅ mà Trung Quốc đưa ra thể hiện điều ǵ.
Theo một bài thuyết tŕnh của
một học giả Mỹ tại Đại học Texas gần đây, từ khoảng 20 năm trở lại đây,
Trung Quốc đă sử dụng một công thức tổng hợp để thực hiện tham vọng của
ḿnh: Một là, tấn công quân sự qui mô nhỏ; hai là, thực hiện đơn phương
thăm ḍ và khai thác tài nguyên trên vùng tranh chấp; ba là, đe doạ bằng
vũ lực đối với ngư dân hoặc sử dụng sức ép kinh tế đối với các tập đoàn
dầu khí quốc tế nhằm ngăn chặn các đối thủ tiến hành khai thác tài nguyên
ở vùng tranh chấp; bốn là, chia rẽ các nước trong khu vực bằng kinh tế và
ngoại giao; năm là, tuyên truyền chủ quyền và thái độ cứng rắn của họ đối
với vấn đề biển Đông trên toàn thế giới để các nước phải e ngại. Công thức
này của Trung Quốc có mục tiêu hướng vào việc thiết lập chủ quyền của họ
đối với biển Đông trên thực tế (de facto), mặc dù về mặt pháp lư (de jure)
điều này không biện hộ được.
Phải đặt vấn đề bắt giữ để ṿi
tiền chuộc mà họ gọi là "tiền phạt" (thực chất là một quỷ biện của ngôn từ)
để lấp liếm hành động cướp biển mà chính họ cũng chưa t́m được cách "ăn
làm sao, nói làm sao bây giờ", khi mà họ luôn luôn muốn giữ thể diện và
đánh bóng h́nh ảnh của ḿnh trong khu vực và trên thế giới trong cái "công
thức tổng hợp" được học giả Mỹ đưa ra đó mới hiểu ra được v́ sao người ta
lại nhẫn tâm thực thi giải pháp "cướp biển" đó.
Hơn nữa, nói như ông Augusto N.
Muclat, chuyên gia về đối thoại quốc tế của Philippines, Trung Quốc đă
tham gia Hiệp ước Hữu nghị và Hợp tác với ASEAN (ASEAN Treaty of Amity and
Cooperation): "Họ phải có trách nhiệm thực hiện những điều mà ḿnh đă
kí kết. Cho nên, sẽ là không thể có chuyện và không thể chấp nhận nếu việc
cho người tấn công hay đối xử tàn bạo với ngư dân nước khác là chính sách
của Chính phủ Trung Quốc, nhất là trong trường hợp khẩn cấp tránh băo.
Chính phủ nước này cần hành động để thu thập thông tin về hành xử sai trái
này, và kỷ luật những người chịu trách nhiệm".
Và đúng như Gs. Lokshin G.
Mikhailovich (Nga) "quan điểm của Trung Quốc là hết sức thiếu nghiêm
túc, chỉ mang tính tuyên truyền hơn là dựa trên lôgic, và tính pháp lư".
Thâm thúy và tế nhị, giáo sư
nhắc lại một chuyện cũ: "Khi c̣n trẻ, là một phiên dịch, có dịp dịch cho
đoàn quan chức Việt Nam tới thăm Liên Xô và có đề cập tới vấn đề Hoàng Sa.
Chính sách của Trung Quốc lúc đó rất cứng rắn. Họ lấy lí do là qua nghiên
cứu khảo cổ, họ đă phát hiện xương người Trung Quốc ở các đảo thuộc quần
đảo này và do đó, Trung Quốc tuyên bố chủ quyền với quần đảo. Lănh đạo
Việt Nam khi đó đă đáp lời Trung Quốc: Hăy tới khảo cổ ở g̣ Đống Đa và các
khu vực xung quanh Hà Nội, họ sẽ t́m thấy nhiều xương của người Trung Quốc
hơn nữa".
Nhưng thôi, hăy cố quên đi
những kỷ niệm buồn để mà cố "cánh thượng nhất tầng lâu" (bước thêm một bậc
lầu nữa) để có thể "dục cùng thiên lư mục" (phóng tầm mắt xa ngàn dặm)
trong thơ Vương Chi Hoán, khiến cho nhân dân hai nước chúng ta cùng nhau
đi tới trong một thế giới đang rộng mở.
Và cũng đừng làm theo nàng Tức
Vĩ trong tuyệt tác của Vương Duy: "Khán hoa măn nhăn lệ Bất cộng Sở Vương
ngôn" (Ngắm hoa mà lệ chứa chan đôi mắt, Không nói một lời nào với vua Sở).
Làm sao sống cạnh nhau mà không nói một lời nào với nhau được?
Lẽ nào trong thế kỷ XXI đang mở
ra một chân trời mới cho các dân tộc, cho dù là "siêu cường" hay "đang
phát triển", đều có những cơ hội để t́m thấy chỗ đứng của ḿnh, lại phải
như nàng Tức Vĩ vốn là người nước Tùy bị vua nước Sở cưỡng bức nên quyết "Bất
cộng Sở Vương ngôn" được.
Cho dù phải bán nhà mới có đủ
tiền chuộc chồng trở về, th́ người vợ khốn khổ vừa kể trên không buộc phải
ứng xử như nàng Tức Vĩ sống cạnh Sở Vương, người đă bức tử chồng ḿnh, để
chiếm đoạt ḿnh. Những âm mưu th́ ở đâu đâu ấy, chứ nhân dân th́ bên này
hay bên kia biên giới đều ước ao được sống trong ḥa b́nh, hữu nghị, đều
biết cái nghĩa của câu tục ngữ "bán anh em xa, mua láng giềng gần", đều có
thể hồn nhiên tấu lên khúc Kinh Thi, mà Kinh Thi cũng là một thứ "tục ngữ"
trong văn hóa dân gian đấy thôi:
"Đào chi yêu yêu,
Chước chước kỳ hoa,
Chi tử vu qui,
Nghi kỳ thất gia."
(Mơn mởn đào tơ,
Rực rỡ nở hoa,
Cô ấy lấy chồng,
Êm ấm cửa nhà)
Mong làm sao chỉ được nghe "lời
lời châu ngọc, hàng hàng gấm thêu" trong "đào chi yêu yêu" ấy hay nghe "những
chữ vàng" đọc lên cứ sang sảng như chuông đồng, chứ không là tiếng nổ của
súng liên thanh bắn vào ngư dân trên biển.
Hy vọng rằng cái chuyện "thị
khả nhẫn dă, thục bất khả nhẫn dă", việc đó nhẫn tâm làm được th́ việc ǵ
mà không nhẫn tâm làm được (Luận Ngữ. Thiên Bát Dật) mà Đức Khổng Tử đă
từng khuyến cáo, chỉ là chuyện bậy bạ do bọn "bên dưới" gây ra, chứ không
phải do những người tử tế "nói rồi rồi lại ăn lời được ngay" đâu!
V́ rằng, vị "vạn thế sư biểu"
ấy đă từng răn dạy "Tiên hành kỳ ngôn, nhi hậu ṭng chi", làm trước điều
ḿnh muốn, rồi hăy nói sau. (Luận Ngữ Thiên Vi Chính). Chẳng những thế,
ngài lại thật nghiêm khắc mà cảnh báo: Nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả dă
[Người mà không có đức tín th́ sao thành người được! (Luận ngữ Thiên Vi
Chính). Ai ai cũng đều mong được là người tử tế!
|