“…
Những
tṛ chơi ném bẩn của thời Cải Cách Ruộng Đất hay Nhân Văn Giai Phẩm th́ ăn
ai? Chẳng lẽ các “đồng chí” vẫn xem khinh trí tuệ nhân dân ta đến thế?…”
Ngày 6 tháng
12-2008, báo chí của đảng giật tít
“Chân dung các nhà dân
chủ thích... USD”. (Xem: VietNamNet, ngày 06/12/2008),
để gọi là “bóc trần bộ mặt” của TS Nguyễn Thanh Giang và một số người liên
quan đến hoạt động đ̣i dân chủ hóa xă hội.
Đọc bài báo ấy
chúng tôi phá lên cười: Ồ thế ra thích đô la là một thói xấu, đáng chê
cười chứ lại? Giả sử bây giờ Hoa Kỳ ra thông báo với Việt Nam: “Ai thích
đô la th́ ghi tên ngay, chúng tôi chỉ có 3 triệu phiếu! ”, th́ xin thưa,
chẳng đến lượt mấy bác dân chủ đâu, mà tác giả bài báo nói trên nếu có
chậm chân th́ cũng chỉ chịu thua các đồng chí trong Bộ Chính trị là cùng!
(Mà “chơi” đô la bây giờ Đảng ta chơi con số hàng triệu, hàng tỉ chứ lại
“chơi” số một trăm th́ quê mùa quá!).
Đáng lẽ muốn
vạch mặt phản động của các “đối tượng” một cách thuyết phục th́ báo Đảng
phải trích dẫn nội dung các bài viết, nội dung các biểu ngữ… ra cho mọi
người “phỉ nhổ”. Ví dụ:
Chúng cứ xoáy
vào quốc nạn tham nhũng ( bảo tham nhũng là hút máu của dân ), thế là
chúng chống Đảng!
Chúng nói các
cấp Đảng và chính quyền là chỗ dựa cho tham nhũng là chúng muốn chống
đối nhà nước! ( Thực ra luận điểm “chống đối” này ông
Vơ Nguyên Giáp
cũng nói trước rồi! ) .
Chúng lên tiếng
phản đối bọn bành trướng Đại Hán xâm chiếm biên cương tổ quốc Việt Nam là
chúng can tội phản quốc!
Chúng cứ chứng
minh chủ nghĩa Mác là ảo tưởng phi khoa học, thế là chúng vô học, vô
văn hóa, phí cơm gạo của nhân dân.
Chúng phê phán
những thói xấu của người Việt ḿnh đă vô t́nh nuôi dưỡng những tiêu cực
khiến mọi tệ nạn cứ ngang nhiên tồn tại và lan rộng, thế là chúng chống
lại dân tộc! Vân vân.
Báo chí cứ mở
trận đấu công khai, trích dẫn đầy đủ, cho đối phương công khai tranh luận
(v́ kẻ xấu càng tranh luận càng tự lộ cái xấu ra!) Thế có cao tay không
nào?
Nhưng ở đây các
nhà báo ăn lương hậu, lại rất có tay nghề, thế mà lại quên mất điều sơ
đẳng ấy! Các “đồng chí” chỉ làm được mỗi một việc là lên giọng đấu tố, quy
kết chung chung, dựa trên những cái gọi là lời khai mà các “đồng chí” công
an tự sáng tác theo mô thức sáng tạo kiểu các “đồng chí” Hữu Ước hay
Nguyễn Như Phong của ḷ báo Công An.
Ắt hẳn là khi
cho lên khuôn bài báo nói trên, “đồng chí” nhà báo quốc doanh hỉ hả với sự
sáng tạo thần thánh về cái gọi là sự “thích… USD”. Quả thế, trên đời này,
cứ vu vạ cho kẻ nào thích hơi đồng hoặc mê gái là nhất định cái bùa ấy
linh nghiệm không thua ǵ bôi nhọ nồi lên mặt người ta! Tṛ mồm loa mép
giải, vu vạ kiểu Chí Phèo ngày xưa ấy mà!
Chỉ tiếc rằng
bây giờ là đầu thế kỉ XXI mất rồi. Những tṛ chơi ném bẩn của thời Cải
Cách Ruộng Đất hay Nhân Văn Giai Phẩm (ôi chao, cứ nhắc đến những
chuyện này sao ḷng tôi bỗng nhói đau!) th́ ăn ai? Chẳng lẽ các “đồng chí”
vẫn xem khinh trí tuệ nhân dân ta đến thế?
Tôi chỉ muốn
nói nhỏ với các bác dân chủ rằng: Các bác c̣n dại lắm! Các đại gia và các
quan to họ đút cho nhau hàng chục ngh́n đô, gửi ngân hàng Thụy sĩ hàng tỉ
đô mà tuyệt đối không để lại dấu vết ǵ, nay các bác mới đưa cho nhau vài
đồng nhăi nhép, sao phải để lại bằng chứng? Chẳng lẽ cứ thật thà như đếm
đến thế sao? Lại nữa, gửi chút tiền cứu trợ hoặc nhuận bút cho bài báo th́
đừng động chạm ǵ đến đồng đô la! Đồng tiền tư bản xấu xa này Đảng ta đă
“xí” hết rồi, không đến phần các bác. Hăy gửi cho nhau bằng đồng tiền Cách
mạng có ảnh đồng chí Mao, hay đồng chí Hồ Tập Chương… chẳng hạn, th́ thử
xem báo chí Đảng ta sẽ chửi kiểu ǵ? |