Thưa
ông
Bạn bè tôi không chỉ nói cho tôi biết mà c̣n đưa cho tôi xem “ Thư gửi anh
chị em dân chủ và ông Nguyễn Thanh Giang ” của ông. Một vài câu hỏi của họ
làm tôi vừa xấu hổ, vừa bối rối. Do vậy, cha con tôi đă có một buổi chuyện
tṛ không vui. Nhưng sau đó, tôi hiểu được ra sự thật và thấy không thể
không viết thư này gửi ông.
Trong những câu hỏi ông nêu, nhiều câu tôi không biết rơ, nhiều câu tự cái
logic nội tại của nó đă trả lời cho người đọc. Ví dụ, Ba tôi v́ tế nhị chỉ
viết: “ do một “ nhà dân chủ ” trước đây từng th́ thào với nhà văn Dương
Thu Hương ….” th́ không ai khảo mà ông lại tự xưng ngay ra là chính ông đă
đến xúc xiểm cô Dương Thu Hương viết bài lăng mạ Ba tôi là công an đội lốt
dân chủ .
Trong thư này, tôi chỉ xin thay mặt Ba tôi trả lời ông một vài câu mà tôi
tường tận ( Đây là một việc làm cần thiết để bảo vệ sự thật và danh dự
gia đ́nh nhưng v́ Ba tôi nói rằng quá ghê tởm không muốn đối đáp nên tôi
đành phải gắng làm thay ).
A
- Về bữa tiệc rượu mồng 6 Tết Mậu Tư, tôi có dự nên biết rơ. Ba mẹ tôi
không mời nhưng các anh các chị hẹn nhau từ trước ngày cụ Chính mất khá
lâu. Bác Hoàng Minh Chính mất không biết có nên quy ước là không được ăn
Tết không th́ c̣n là chuyện phải bàn. Tuy nhiên, ngoài hạng người có trái
tim thú vật, không ai tin được là có một người b́nh thường nào lại có thể
liên tưởng rằng đấy là bữa tiệc mừng bác Hoàng Minh Chính chết. Bạn tôi
bảo: “ Ba mày mà chết th́ chắc ông nhà văn này ăn mừng to lắm đấy ”.
Ông c̣n bảo, ngay khi bác HMC c̣n sống ba tôi đă muốn chọc cho bác ấy uất
lên mà chết. Phải chăng ông đang làm việc này với Ba tôi ?
B
– Về học vị tiến sỹ của Ba tôi – Ông nói rất đúng là, cho đến sau ngày bảo
vệ thành công luận án phó tiến sỹ, Ba tôi không hề được ra nước ngoài. Anh
em trong đơn vị Ba tôi phụ trách sang khảo sát địa vật lư giúp Lào, nhưng
ngay cả đến Lào, Ba tôi cũng không được sang để làm nhiệm vụ kiểm tra, chỉ
đạo của một thủ trưởng có trách nhiệm.
Các ông chú, bà cô tôi đôi lần đă kể cho anh em tôi nghe. Năm 1950, căn
nhà lá của ông nội tôi bị máy bay Pháp ném bom cháy trụi. Ông nội tôi được
Ủy ban Kháng chiến Thanh Hóa cấp giấy phép cho “ dinh tê ” về Hà Nội. Ba
tôi nghe lời khuyên của một ông chú trong tỉnh ủy Thanh Hóa, bỏ gia đ́nh
trốn ở lại đi kháng chiến. Năm 1954, ông nội tôi vào Nam, làm việc cho cơ
quan viện trợ phát triển Hoa Kỳ USAID. Năm 1975, ông nội tôi cùng ba người
con cùng cha khác mẹ với Ba tôi di tản sang Mỹ. Non nửa thế kỷ không hề
biết tư chút ǵ tin tức của nhau nhưng cái án lư lịch gia đ́nh làm cho Ba
tôi mặc dầu phấn đấu trong rèn luyện tư cách đạo đức, trong học tập cũng
như trong công tác chuyên môn rất cao nhưng không hề được cử đi đào tạo ở
nước ngoài. Năm 1979, như là sự an ủi muộn mằn, Ba tôi được Tổng cục Địa
chất đề nghị Nhà nước cho bảo vệ đặc cách luận án phó tiến sỹ trong nước.
Đấy là bản luận án phó tiến sỹ địa vật lư đầu tiên được bảo vệ thành công
ở trong nước. Năm 1991, khi làm nghiên cứu sinh ở trường đại học Texas A&M
( TAMU ) ở Mỹ, tôi ngạc nhiên lẫn tự hào t́m thấy bản tóm tắt luận án và
một số bài báo khoa học của Ba tôi trong thư viện trường này. ( Đến tận
bây giờ, công tŕnh khoa học Việt Nam được lưu trữ trong thư viện đại học
Mỹ vẫn c̣n hiếm, thời điểm đó càng hiếm hơn).
Cho đến năm 1980, lần đầu tiên Ba tôi mới được xuất ngoại trong một quy
tŕnh vượt qua những ngáng trở kinh khủng đến mức không ai không thể xem
đấy là một kỳ tích. Tổ chức khoa học kỹ thuật CCOP của Liên Hợp Quốc gửi
giấy mời đích danh Ba tôi. B́nh thường, người có lư lịch gia đ́nh như Ba
tôi, cơ quan Bộ và Tổng cục không bao giờ dám duyệt cho đi. Giáo sư Tạ
Quang Bửu phải gửi thư cho thủ tướng Phạm văn Đống. Thủ tướng có ư kiến
trực tiếp với Tổng cục Địa chất. Vẫn tiếp tục bị ngáng trở. Ông Tố Hữu -
thường trực Ban Bí thư Trung ương Đảng, vừa là bạn cách mạng cố tri của bố
vợ Ba tôi, vừa là anh em cọc chèo với chú ruột Ba tôi - cũng phải can
thiệp thêm, mới đi nổi. Đấy là chuyến đi lịch sử làm thay đổi đời Ba tôi.
Ba tôi trở thành một trong năm nhà khoa học tự nhiên Việt Nam lớn lên
trong Kháng chiến được Phương Tây biết đến sớm nhất. Điều này không chỉ
tạo điều kiện tốt cho Ba tôi trong việc nghiên cứu khoa học tự nhiên những
năm sau đó mà c̣n cho sự nghiệp đấu tranh dân chủ hóa đất nước.
C
- Về tấm biển đồng ở trước cửa nhà tôi - Vào khoảng ít ngày sau khi bác
Trần Dũng Tiến ra tù, do điện thoại mắc song song, t́nh cờ tôi nghe được
cuộc điện thoại của cháu osin Đỗ thị Chung gọi cho Ba tôi. Cháu Đỗ thị
Chung giúp việc nhà tôi được 3 năm th́ chuyển lên làm nửa ngày cho em gái
tôi, nửa ngày cho bác Hoàng Minh Chinh. Cháu Chung nói giọng tức tưởi,
nghẹn ngào: “ Ông ơi, nhà ta treo hai tấm biển một bên Viện sỹ, một bên
Tiến sỹ lúc nào mà sao cháu thấy ai đến đây ông Hoàng Minh Chính cũng khoe
như vậy hả ông ? ”. Chuyện ấy, tưởng chỉ là chuyện hiểu nhầm chốc lát hay
là chuyện hài hước nhất thời đáng xấu hổ, ai ngờ hôm nay nhà văn Hoàng
Tiến lại cũng chính thức xưng tội ở đây.
Như trên đă nói, chỉ người có tâm địa dă thú mới có thể tưởng tượng nổi
rằng có người nỡ mở tiệc ăn mừng cái chết của đồng đội. Ở đây, chỉ những
người ngu xuẩn đến mức như là mất trí mới tin vào câu chuyện hai tấm biển
đồng mà các ông bịa ra.
D
- Chuyện xưng danh cũng thế. Dưới các bài viết, bao giờ ông cũng ghi rơ “
Nhà văn Hoàng Tiến ”. Điều đó không có ǵ xấu. Nhưng, ngoài những bài báo
và công tŕnh khoa học, Ba tôi chưa bao giờ ghi thêm học vị tiến sỹ duới
các bài chính luận. Càng chưa bao giờ Ba tôi tự xưng là giáo sư, là
nhà dân chủ hàng đầu như ông gán ghép. Có chăng chỉ là những người khác
gọi Ba tôi như vậy.
Không biết tự động cơ nào, với mục đích ǵ, ông cứ dai dẳng dốc hết tâm
lực ra sức bôi bẩn thân sinh tôi, xúc phạm danh dự gia đ́nh chúng tôi tệ
hại đến thế. Nghĩ rằng, nếu có ai đó làm như thế đối với ông th́ các con
ông, với cái thứ huyết thống của ông, không thể không dùng cả đến roi vọt
để buộc người đó phải xin lỗi.
Tôi, tôi chỉ xin có đôi gịng trần t́nh để minh oan cho Ba tôi và mong ông
nghĩ lại. |