Ngay từ khi cầm bút tự
nguyện dấn thân cho đại nghĩa, tôi đă đưa ra định nghĩa chính xác
nhất về đảng để những người dân oan Việt Nam dễ hiểu, dễ nhận mặt
đảng, để cùng nhau đứng dạy làm người:
Đảng là ǵ bà con ơi ?
Là quân ăn cướp cùng ngồi trung ương!
Đảng là một lũ bất lương
Là quân ḅn mót thịt xương dân lành
Đảng là một lũ lưu manh
Là quân đạo tặc, chuyên hành dân ta
Đảng là một lũ yêu ma
Cướp làng, bán đất, thu nhà bao năm
Đảng là một lũ gian tham
Bà con ta phải băm vằm chúng ra
79 năm đời dân có đảng,
bị đảng giở thói lừa mị, nhũng nhiễu, thể hiện sự tham lam, dối trá,
bưng bít, tẩy năo, đủ kiểu. Dối không được, đảng mượn tay công an
thẳng tay đàn áp, cướp bóc, thủ đoạn vô cùng trắng trợn. Từ gọi lên
đồn hù doạ, đe nẹt, đưa ra tổ khu phố uốn nắn, bôi nhọ và bóp méo sự
thực đến bí mật đâm xe ngoài đường, tạo thành tai nạn giao thông để
cảnh cáo, vẫn không được, th́ chỉ đạo những kẻ cơ hội, c̣ mồi, văn
nô, báo nô hay hung thần báo chí của đảng ra cả chiến dịch nói láo,
vu khống trên mặt báo...Nếu tất cả không có tác dụng th́ dùng hạ
sách cuối cùng là quăng chất xú uế của đảng vào cửa nhà vào ban đêm.
Sự việc của tôi vốn không
phải là tiền lệ, nạn nhân đầu tiên của chiến dịch bẩn thỉu này là
Bác Hoàng Minh Chính, là đền Gêrôđa (giáo xứ Thái Hà) là anh Nguyễn
Kim Nhàn( Bắc Giang) chị Trần thị Thanh( Sài G̣n) v.v...Chỉ có điều
với tôi đảng quyết liệt hơn, quyết tâm thể hiện sự đê tiện, bỉ ổi,
trâng tráo hạ đẳng đến cùng. Bất chấp tất cả dư luận quần chúng, dư
luận quốc tế , đảng tự nâng cấp chất lượng văn hoá thêm một đẳng cấp
là văn hoá phân tươi. Nhằm khẳng định tính chất và bản chất đê tiện
bỉ ổi, hạ đẳng. Công thức của đảng tựu trung lại gồm phân tươi, dầu
bẩn, cà chua thối, mắm tôm, xương súc vật v.v
Bên ngoài liếm bùa và bưng bô cho Tàu cộng, biến cờ đỏ sao vàng của
nguỵ quyền cộng sản thành nắm giẻ để lau mặt cho Tàu trong tất cả
các lĩnh vực chính trị, quân sự, kinh tế xă hội( bị người dân chửi
lút mả, ngập mặt) bên trong đảng bí mật cho quân bưng phân đổ vào
cửa nhà tôi, tính từ ngày 12 tết âm lịch đến nay đă 11 lần.
Lần thứ nhất (ngày 6-2
-2009) đảng sai người quăng vào cửa nhà tôi một bọc phân tươi, để
trả đũa việc tôi ra sách "Hồ Chí Minh trăm tên ngh́n mặt" và nghĩ
cùng thế sự". Qúa bất b́nh trước việc hạ độc của đảng, cũng qúa hiểu
rơ vị trí, vai tṛ của đảng thông qua những việc làm sáng suốt và
nhân đạo ( gấp triệu lần tư bản), tác giả Hà Trung Kiên viết: "Người
Việt Nam có câu: "Một lần ỉa bậy, ở đâu thấy thối là người ta nghĩ
tới". Đảng cộng sản Việt Nam không chỉ ỉa bậy một lần mà từng sai
tay chân đầu gấu, thuộc hạ ỉa bậy cả trăm ngh́n lần, từ nạn thủ tiêu
cung đ́nh, đến tṛ rạch mặt, đâm xe, rồi ném đá giấu tay...Và bây
giờ dù chúng có giấu được đôi bàn tay cáu bẩn của ḿnh, th́ dưới
ngọn cờ đỏ sao vàng người ta vẫn nhận ra những khuôn mặt bẩn tưởi
của những kẻ đă sai chúng( Vũ khí độc hại -tṛ muôn năm cũ của DCSVN:
http://www.
danlentieng.net/spip.php?article4100)
Lần thứ 2, theo đúng bài
bản và công thức pha chế của đảng, giữa ngày lễ t́nh yêu 14-2, tôi
nhại thơ của cha già dâm tặc, để đưa ra định nghĩa mới nhất, chính
xác nhất về đảng cộng sản Việt Nam, theo kiểu văn hoá dân gian, văn
hoá truyền khẩu:
Đảng ta khốn nạn như dầu bẩn, như phân tươi
Đầu năm, xuân mới đă hai lần hành
Đảng ta là cứt nát bọc ni lon
Là tiểu nhân, bỉ ổi , là đủ tṛ thối inh
Công an đảng thật là kinh
Xin tung lên mạng để bà con tỏ tường
(Đảng ta :
http://www.danlentieng.net/spip.php?article4110)
Lần thứ 3, ư thức rơ nước
cộng hoà xă hội chủ nghĩa Việt Nam do đảng lănh đạo, ghê tởm hơn tất
cả mọi thứ ghê tởm nhất trên đời, giữa bầu trời dư luận trong thời
hội nhập, trên mạng toàn cầu, tôi buộc phải cất lên tiếng thét:
Cha đời cái đảng thối này,
V́ mày tao phải hoạ này đảng ơi,
Thay cho lời bà con dân oan rủa sả :
Cha đời cái đảng ác ma
V́ mày dân phải mất nhà, thiệt thân
Vài ngày sau đó, nghe tôi
phàn nàn nỗi bực bội qua điện thoại, giữa đêm khuya, khi đảng tiến
hành chiến dịch đổ phân lần thứ 4 , anh bạn - giảng viên đại học -
ph́ cười thốt lên:
- Bà mắc tội khi quân,
chuyên đả phá ông Hồ, lũ chúng nó không phơi xác bà ra giữa Ba Đ́nh
lịch sử là c̣n may đấy. Thôi đang gió mùa đông bắc, bà hăy coi như
đó là do ông Hồ mắc cảm, bị ợ chua đi, buồn bực làm ǵ. Bà mà ốm,
quẳng bút là mắc mưu chúng nó đấy. Chúng nó thua bà về mặt danh dự
nhân phẩm, không bắt bẻ lư luận nổi với bà, cũng không dùng c̣ng số
8, ṇng súng với bà được th́ phải lợi dụng bóng đêm để ra mặt với bà,
quyết dồn bà vào tận chân tường, để bà bị đè nén, bưc bối, tầng tầng
lớp lớp uất kết đọng lại, rối loạn cả tâm thần lẫn bản thể chứ sao ?
Ngôn ngữ quả là có sức
liên tưởng, khơi gợi, vừa thô bạo, vừa ấn tượng. Tôi túm vội lấy cái
ư tưởng là lạ ngồ ngộ đó của anh nhờ chắp bút, c̣n tôi với tư cách
là thợ viết chuyên nghiệp, "trưởng công ty đánh bóng mạ kền" đă nâng
cấp chất lượng thơ anh bằng cách dùng "sắc vàng đảng ta", đánh bóng
bài thơ thối um từ đầu đến đuôi. Thế là bài: "Bác lại ợ chua ra đời
(www.nsvietnam.com/online/ sangtac /031509-baclai.html )
Lần thứ 5, tôi mượn thơ và tư tưởng bác ra để kiểm chứng :
C̣n Nông, Dũng, Trọng, Triết, Anh
Th́ "văn hoá Đảng" c̣n tràn nước Nam
Trông lên cờ đỏ sao vàng
Nh́n xuống cũng lại ...sắc vàng đảng ta
Việt Nam c̣n Đảng cầm quyền
Th́ đám dân chủ nhiều phen...hăi hùng
"Tư tưởng bác" rắc lung tung
(Đỉnh cao trí tuệ ... phải dùng phân tươi)
Sáng 19-3-2009, lũ quái
thú cộng sản, đứng đầu là 15 kẻ tội đồ dân tộc lại ra nghị quyết 06
CP tống chất thải từ Ba Đ́nh lịch sử vào cửa nhà tôi. Thế là trong
khoảng chưa đầy 40 ngày, đảng ra liền 6 nghị quyết "cấp bách và quan
trọng", thể hiện rơ nét "đường lối đúng đắn và chủ trương trước sau
như một " của ḿnh, rồi khoá nghiến cửa lại, như đă từng khoá nghiến
quan điểm lập trường của các nhà dân chủ, bắt họ phải kiên tŕ chịu
đựng trong vị ô nhiếm, khắm khú của đảng.
Là một thần dân, cố t́nh chui ra khỏi cũi đảng, thành thật tôi không
hiểu với một chính phủ "chẳng hề xấu hổ chút nào v́ ngu" (CHXHCNVN)
th́ đảng c̣n tiếp tục tung ra bao nhiêu nghị quyết kiểu "cộng hoà xă
hội chủ nghĩa Việt Nam" này để tên bộ trưởng Lê Hồng Anh sai tay
chân dưới quyền thực thi nữa? Có thể chờ tôi hết chữ gán cho bọn "lănh
đạo thuộc loại ḅ sát" hay chờ đến lúc thế giới lên tiếng can thiệp
quyết liệt, lên án gay gắt, khinh bỉ sâu xa, đảng mới chịu dừng tay
ư? Vậy th́ là 5 lần, 10 lần, 15, 20 hoặc lâu hơn nữa? Thua tôi về
chính nghĩa, chính danh, đảng đă tự phô bày bộ mặt thật hèn hạ, đểu
cáng, đậm đặc bản sắc văn hoá Đảng ra giữa thanh thiên bạch nhật.
Trên cơ sở đó, bài "văn
hoá phân tươi" ra đời, chỉ rơ tính vĩ đại và quang vinh của đảng,
sau rất nhiều biểu hiện văn hoá khác như: Bưng bít, khủng bố, tuyên
truyền, bạo lực, kích động, chộp giật, dối lừa, tẩy năo (theo gương
sáng đạo đức Hồ Chí
Minh)...www.nsvietnam.com/online/binhluan/040509-vanhoa.
Html
Lần 7, đảng lộ rơ sự đểu
giả, đê hèn của ḿnh, khi hai đầu ngơ là hai chốt canh, ngăn tôi
không được tham gia vào vụ xử bà con giáo dân, song lại lén xúc phân
hất vào cửa nhà tôi với vị trí cách xa gần một mét( Khi chồng tôi
trông thấy và chạy ra bị lực lượng canh giữ cản lại), tất cả đều mù
loà và điếc lác cả về lương tâm lẫn trí tuệ như đảng cầm quyền của
ḿnh.
Thằng trẻ bảo:
Tao ngồi chơi, việc đéo
ǵ đến mày mà hỏi?
- Ô hô, tôi đáp, ngồi
chơi trong đêm, chơi trên cơ sở những đồng thuế của dân đóng góp,
đúng tư cách đảng cộng sản rồi.
Hai lăo già (mà tôi tin
phải áy náy xấu hổ đến chết) đánh trống lảng. Kẻ bảo: "Tôi ngủ gật,
chả nh́n thấy ǵ cả". Kẻ giả vờ đáp: "Tôi vừa thay ca, có biết ǵ
đâu?"
Ngửa mặt lên bầu trời tối
đen, nơi bóng đêm ma quỷ ngự trị trên đầu 87 triệu người dân Việt
Nam , tôi kêu: Trời tính sai hay sao lại tái sinh ra lũ người ngợm,
đười ươi này? Chúng vừa ngủ gật trên ngai vàng quyền lực, vừa hồn
nhiên thốt lên "chẳng biết ǵ đâu" hệt cha già của chúng trong đại
hội lần thứ 2 của đảng lao động - tức đảng cộng sản Việt Nam năm
1951 tại vùng biên giới Việt Hoa: "tôi không có tư tưởng ǵ cả, tư
tưởng của tôi đă có Sittalin và MaoTrạch Đông nghĩ hộ, hai con người
này không bao giờ lầm cả".
Không thể cứ để "tư tưởng
Hồ Chí Minh" uất kết tầng tầng lớp lớp trong đầu, tôi để mặc hiện
trường nhoe nhoét, toe toét, tởm lợm cho người dân chứng kiến việc
làm hèn hạ dă man, cởi trần, cởi truồng cả nhân cách lẫn uy tín của
đảng, lặng lẽ quay vào, đóng chặt cửa kính, ngăn không cho vị đảng
thấm vào trong nhà rồi b́nh thản bắc nồi ngũ vị hương, gồm đinh
hương, hoàng hương, quế hương, hồi hương, nhu hương để hương vị
truyền thống của dân tộc chống lại mùi vị khắm khú của đảng. Trong
làn khói hương thơm ngát, tôi viết một lèo 5000 chữ "một chính quyền
thối nát" (xem nguoi-viet.com/absolutenm /anmviewer. asp?a=92863&z=2
)
Lần 8, tôi đưa mẹ già về
nhà, tiện đi bộ tập thể dục luôn, kẻo suốt ngày ngồi ôm vi tính, đầu
óc cũng oải, nhiều lúc cảm giác ư nghĩ đông đặc lại, không sao tan
chảy thành ḍng, thành tin, thành bài được...vừa ra đến cửa, đă thấy
lăo Nguyễn Văn Chính ngồi chầu hẫu phía cửa ngách, c̣n tên công an
trẻ tuổi, to béo, đầu múp, trán ngắn, tóc húi cua, mắt toàn ḷng
trắng, trợn trừng trợn trạo nh́n tôi, ra vẻ không quen biết...Một
thoáng gợn lên trong óc: Lũ khốn lại định giở tṛ ǵ nữa đây, sao
đứa ngồi canh, đứa đi đi lại lại như " trái gió"*( nói lái) thế này?
Mải vui với câu chuyện mẹ
kể, lại qúa trơ ĺ với bọn cơm dân áo đảng, tôi mặc kệ, đưa bà về
nhà rồi lặng lẽ quay trở lại...
Tra ch́a vào ổ khoá, tôi
ngơ ngác khi không làm sao thực hiện được thao tác quen thuộc.
Thoáng một chút nghi ngờ, tôi chạm hẳn tay vào lỗ khoá, cảm giác
nham nháp ướt át vô cùng rơ nét, biết rơ lũ chó lại giở tṛ độc
trong lúc ḿnh đi vắng, tôi vội bấm điện thoại di động cầu cứu chồng,
điện thoại hết tiền, tôi bước thấp bước cao ra bưu điện công cộng,
nghe rơ tiếng reo hát của hai đầu gối ḿnh, tiếng tim đập loạn nhịp,
tiếng máu cuộn sôi trong mỗi tế bào, lúc như hoả diệm sơn, lúc hụt
hẫng hoang mang như giữa nghĩa địa âm u...Chủ cửa hàng bưu điện ái
ngại nh́n tôi bảo:
-Cô đưa số điện thoại
cháu gọi giúp, trông cô thất thần, như vừa ở cơi âm về, sợ qúa
Nén trấn tĩnh tôi nhủ: -
Đừng ngă, đừng ngất...Ngất lúc này là thua lũ khốn. Chúng cố t́nh
dồn ḿnh vào ngơ cụt, đường cùng, truyền bá tư tưởng của cha già dân
tộc và biến nhà ḿnh thành nền văn minh cùng chung hố xí của đảng 7
lần rồi , bây giờ lại giở thủ đoạn mới đây...Những câu thơ của Phan
Bội Châu loang loáng trong óc:
Ví thử đường đời bằng
phẳng cả
Anh hùng hào kiệt có hơn
ai?
Đă chấp nhận đi trên con
đường lớn của cha ông, khai sơn, phá thạch, đội đá vá trời, th́ xá
ǵ một chút cỏn c̣n con này?
Ai làm nấy chịu, rồi xem
đảng ăn làm sao, nói làm sao với dư luận quốc tế đây? Hay dù mặt dày,
trơ như thớt cũng bị cả cộng đồng hải ngoại và thế giới băm vằm ra
Hốt hoảng từ trường về,
chồng tôi ngao ngán nh́n ngôi nhà đă bị bít kín lỗ khoá bên trong,
chửi đổng:
- Mẹ cha chúng nó, không
thể ngờ độ sâu tăm tối trong con người lũ chúng nó. Cả một chính
quyền đểu giả, thối nát. Hàng trăm cái đầu độc địa, u tối, thối khắm
châu vào để ra những nghị định, nghị quyết, kế sách, quyết triệt
ḿnh đến nước này th́ phải đào mả cha mả ông lũ chúng nó lên thật.
Nó cố t́nh bắt ḿnh bán nhà đấy mà
Đang tái xanh tái tử v́
đói ăn, đói thuốc, cạn kiệt niềm tin, tôi không đáp, cứ để anh được
toàn quyền thể hiện nỗi bức xúc phẫn nộ của ḿnh theo đúng những ǵ
mà ông bà tổ tiên dạy: "Gặp bi th́ phải phẫn, mà phẫn th́ phải phát".
Vấn đề là phát ngôn, chứ không phải phát ngu như lũ lănh đạo cộng
sản. Trong khi chúng sai tay chân bịt lỗ khoá của nhà tôi lại, th́
lại mở cửa rước cả một lũ ăn cướp vào tàn phá Tây Nguyên, ăn thịt
đồng bào...Tất cả các nhà khoa học, thanh niên, trí thức, hiểu biết,
xúm vào can gián, th́ Nguyễn Tấn Dũng tuyên bố một câu xanh rờn: "
Việc khai thác bôxit là chủ trương lớn của đảng ta" Lớn đến mức
người dân Việt Nam từ trai, gái, già, trẻ hễ mở miệng là phải thốt
lên: "Ôi đảng ta sao mà ngu kỳ diệu" hoặc giản dị hơn: "Ngu lắm đảng
ơi"
Nhờ hàng xóm cho số điện
thoại của thợ khoá trứ danh, chúng tôi gọi và phải chờ cả tiếng đồng
hồ...Để không qúa sốt ruột, tôi bấm điện thoại hỏi kỹ sư hoá học
Nguyễn Phương Anh nhờ mách nước ? Từ đầu dây , Phương anh hiến kế: "
Chị mượn hàng xóm cái bật lửa, đốt thật lâu vào cho keo con voi chảy
hết ra, xong tưới nước vào, keo nóng gặp nước lạnh sẽ vón cục lại,
rơi ra ngoài
Hí hửng như bắt được của,
cả nhà tôi thay nhau làm, mà không sao đốt nổi. Phần th́ cửa khoá
bên trong, rất khó đưa tay vào, phần th́ lỗ khoá c̣n nhiều tạp chất
khác nên nóng rẫy cả bàn tay mà ổ khoá vẫn trơ trơ, đành trông vào
thợ khoá trứ danh như hàng xóm bảo: "Bao nhiêu lần khoá mắc , rồi xe
máy bị mất ch́a không mở được, đều phải nhờ vào bàn tay khéo léo và
óc phán đoán của ông thợ này"
Chờ đợi măi cuối cùng
người cũng đến, loay hoay khoảng nửa tiếng, không có chỗ để thao tác,
cũng chẳng thể cưa, cắt, thợ đành bỏ của chạy lấy người, dù đi từ
chỗ làm việc tốn không ít thời gian, xăng dầu, đồ nghề lỉnh kỉnh...Cách
duy nhất là mượn máy, cắt một thanh ngang cửa để đưa được máy cắt
vào cưa tai cửa
Ră rời v́ trưa nắng, bụng
đói, tim đau, đầu nhức, chân mỏi, tôi dựa người vào bức tương hôi
hám v́ bị giặc đảng liên tiếp dội tư tưởng Hồ Chí Minh vào, dù qua
cọ rửa nhưng vẫn bốc mùi khăm khẳm. Xung quanh hàng xóm tất cả đều
đóng cửa đi nghỉ, phần v́ ngại con mắt theo dơi của chính quyền phản
động, phần v́ buổi trưa, ai cũng có nhu cầu nghỉ ngơi
Cái tai cửa qúa dày so
với lưỡi cưa sắt bé nhỏ, lại đứng phía ngoài để cưa, cắt nên cứ như
gà đá vách, muỗi đốt gỗ, chồng tôi đành phải tiến hành cưa cả ba
chốt cửa sau khi thẫn thờ nghĩ ngợi cả tiếng đồng hồ .
Lần thứ 8- trưa 31 -3-2009
Gần 3 giờ chiều cả nhà
tôi mới vào được nhà, anh vội vă đến trường gơ đầu trẻ, tôi chỉ c̣n
đủ sức nằm lăn ra sàn, hai tay ôm ngực v́ những cơn đau nhói cứ dội
lên ở ngực trái, v́ theo chẩn bệnh của bác sĩ: Tim tôi có hiện tượng
lệch phải , điện thế của trục trái sóng T giảm, có nghĩa là phần
động mạch vành bị thiếu máu cục bộ, nên mỗi lần gặp phải phải những
nỗi đau bất thần và qúa độ , nó lại lên cơn co thắt, đau nhói...Cô
con gái biết mẹ mệt, lặng lẽ pha sữa, lấy thuốc cho mẹ uống rồi mới
đi mua đồ ăn .
Đúng là sống giữa ḷng
đảng c̣n khổ hơn giữa bầy thú dữ, đêm hành đêm, ngày phá ngày. Gần
ba tháng trời cứ đêm thức canh, ngăn không cho người của đảng đến
làm bậy, ngày đề pḥng mọi tṛ tai quái, nhố nhăng độc ác của đảng,
chồng tôi sa sút từng ngày...Ngay cả hồi tôi ở trong tù, tuy gày ṃn
sa sút v́ lo tiếp tế, lo tôi bị đổ bệnh, lo đối phó với đủ mọi thủ
đoạn buộc án, gán tội của chính quyền cộng sản, anh cũng không đến
nỗi kiệt quệ v́ phải liên tiếp đối phó với giặc đảng như thế này
Đinh ninh đảng thay đổi
thủ đoạn, kế sách, không đem các thứ ói mửa, ợ chua, bài tiết từ
lăng bác về nhà tôi nữa, đêm hôm ấy cả nhà lăn ra ngủ một giấc đến
sáng .
Yên ổn trọn một đêm, sáng
3-4, lúc hai giờ sáng , tôi vừa chợp mắt khoảng hai tiếng th́ nghe
tiếng chồng tôi hoảng hốt thông báo:
-Thuỷ ơi lại chậm mất một phút rồi
Th́ ra, vừa kịp hồi sức,
như có linh tính mách bảo đảng c̣n tiếp tục tḥ tay bốc cứt ném vào
cửa nhà tôi lần nữa, nên anh chủ động thức. Rút kinh nghiệm, lần này
không như những lần trước, ngồi tít sâu trong bàn, mà ngồi sát cửa
luôn, đầu đội mũ bảo hiểm, tay cầm gậy, chân đi giày, mở hé cửa để
hễ bọn chó đói Ba Đ́nh, chó con Trung Phụng có giở tṛ th́ nhảy ra
bắt sống
Vừa kịp đứng dạy đi tiểu,
khi "tấm thân rày đă nhẹ nhàng" (như thơ của cụ Tiên Điền Nguyễn Du
tả) anh bỗng nghe một tiếng "vèo" qua cửa, nh́n ra th́ cửa đă bê bết,
lem nhem sắc vàng của đảng rồi .
Đạp cửa, vớ gậy lao ra nhưng không kịp, giặc đảng đă biến trong ḷng
ngơ ngách, trở về đồn phường báo cáo với quan đồn về nhiệm vụ vừa
hoàn thành, để lĩnh thưởng
Trong lúc anh bực bội v́
tṛ hèn hạ, đậm đặc bản sắc văn hoá đảng th́ tôi nhại thơ:
Có
hèn nào hèn hơn
Khi trong nhà đang ngủ
Th́ công an lại ra đ̣n
Đảng ơi, sao thối khắm tin yêu,
Sao hèn ác như côn đồ
Cho tôi mài sắc bút
Tố tội của đảng ta...
Không thể chịu đựng thêm
được nữa, tôi viết đơn tố cáo, gửi tới các tổ chức nhân quyền của
người Việt tại hải ngoại , nhờ lên tiếng giúp.
Tưởng đảng biết xấu hổ mà dừng bàn tay tội ác của ḿnh lại, không
ngờ chưa đầy 9 ngày sau, ngày 12-4-2009, vào lúc 1 giờ kém 15 phút,
đảng lại ...ngợm quen tội cũ, hất chất xú uế vào nhà tôi. Lần này,
sợ tôi ví các chất thải lưu cữu trong nền "văn hoá hai ngăn" của
đảng với tư tưởng Hồ Chí Minh, nên đảng thay đổi chiến thuật, ngâm
xương súc vật thối gồm đủ các loại xương chó, xương gà, xương lợn,
xương ḅ...trong hộp kín rồi cho vào túi ni lon đem rải trước cửa
nhà tôi. Qủa là đúng với tư cách của một kẻ "đầu trộm đuôi cướp"
được công an đảng huấn luyện theo đúng chiến thuật, bài bản. Trong
khi nhà bên c̣n sáng đèn, tôi vẫn ngồi bên bàn làm việc, ông xă để
đồng hồ báo thức để 1 giờ xuống canh trộm, th́ mùi vị đảng đă xộc
lên tận gác. Như mọi lần, tất cả các cháu học sinh, sinh viên, ông
già bà cả đi đâu về muộn lại bị chặn ở hai đầu ngơ để người của đảng
thực hiện mục tiêu, lư tưởng "cao đẹp" của ḿnh. Đứng bên cạnh chồng,
tôi nheo mắt nh́n đống xương súc vật lổn nhổn trong dầu nhớt đen x́,
mà thực sự kinh tởm cho chế độ này. Công an và quân đội những rường
cột quốc gia, được đảng đào tạo để trừng trị người trung thực ngay
thẳng như thế này ư? Lạy chúa, chúa tính sai hay sao mà lại tái sinh
ra bè lũ lănh đạo kinh tởm này để chúng đè đầu, cưỡi cổ cả dân tộc
Việt Nam ? Gục mặt trước bọn láng giềng khốn nạn, chịu sự "cai trị
mềm" của chúng, trước khi chúng tiến hành phương thức "cai trị rắn",
đưa dân tộc Việt Nam trở lại thời kỳ ngh́n năm Bắc thuộc? Lần thứ 10
; Đêm 12-4 -2009
Cái gọi là chính quyền
đây ư? Chính chúng đang nuốt chửng tương lai dân tộc này, đang san
phẳng nhà cửa của người dân, đang đào bới Tây Nguyên ra thành tro
tàn, bụi đỏ, vùi chôn bao nhiêu số phận người dân vô tội hiền lành
Lạy Chúa, Tương lai dân tộc sẽ ra sao nếu tuỳ thuộc vào những kẻ
chuyên nghề khủng bố, cướp bóc và hành xử đầy khốn nạn như thế này ?
Cái ngơ buồn im phắc
tưởng chỉ c̣n lời độc thoại của tôi với Chúa, không ngờ khi tôi quay
trở lại pḥng làm việc để lên mạng báo cho mọi người biết...Chồng
tôi vốn h́ền lành, thương vợ quư con hết ḷng, chỉ sợ tôi dọn dẹp
ngâm nước lạnh 5,7 tiếng đồng hồ sẽ ốm như những lần trước đó nên đă
lặng lẽ đội mũ bảo hiểm, đi giày, cùng một lô túi ni lon, giẻ lau,
xà pḥng chất tẩy rửa hoá chất, nước thơm, tiến hành cọ rửa...
Từ trong ngơ tối, kẻ thủ
ác ném gạch đá ra rào rào. Biết tôi đang ở paltalk, anh bỏ dở mọi
việc chạy lên bảo:
- Em nói rơ với mọi người
là những kẻ mất dạy này ngang nhiên công kích, doạ nạt nhà ḿnh bằng
gạch đá, khi anh đang dọn dẹp trước cửa
Và anh chửi đổng:
- Mẹ kiếp, chế độ ǵ mà
chỉ toàn những kẻ không nhân tính, không tự trọng, coi nghề xúc phân
là nhiệm vụ thiêng liêng cao quư được đảng và nhà nước giao phó
Đầy chán ngán, tôi dựa
lưng vào thành ghế bảo:
- Bóng tối là đồng minh
của kẻ cướp, là tội đồ của đảng ta, anh đừng ra làm ǵ
Mặc, anh xách cây gậy quả
quyết :
- Để xem người của chính
quyền phường Trung Phụng cử đến có bộ dạng như thế nào? Có giống
những băi phân tươi mà nó đổ trước cửa nhà ḿnh không?
Chừng như không ngăn nổi
cơn tức giận, anh nhếch mép cười gằn:
- Từ hôm nhà ḿnh bị chúng nó khủng bố bằng bom phân đến giờ, hễ ra
khỏi cổng, chạm mặt mấy thằng công an phường là anh lại thấy những
bộ mặt của chúng nó sao mà giống nhau thế: Tởm lợm, nhoe nhoét, hệt
những băi phân mà chúng tận tuỵ, cung cúc, xúc từ hố xí công cộng đổ
trước cửa nhà ḿnh
Sương ướt đầm vai áo, anh
mới dọn dẹp xong đống tư tưởng bầy nhầy vĩ đại, đen x́, hôi thối của
đảng, bác và Mác Lê Nin vĩ đại, mặc tôi theo thói quen ngồi lại với
bạn bè , anh em cô bác trên paltalk
Mười lần vẫn chưa tṛn tội ác, sáng 17-4, tôi đang ở trong bệnh viện
với mẹ già th́ tiếng điện thoại di động reo vang. Nhấc máy lên, một
linh cảm không lành bóp nghẹt tim tôi, như bàn tay mụ phù thuỷ tḥ
vào vặn xoắn . Trong ống nghe, tiếng chồng tôi vang lên rành rẽ, đầy
bức xúc:
" Bọn chó đói lại nhét
vật cứng và đổ keo con voi vào lỗ khoá nhà ḿnh rồi".
-Trời! Tôi bật ngửa ra
thành ghế: "Giữa ban ngày, ban mặt mà chúng hành động như giữa chỗ
không người, trong khi ra khỏi nhà, tôi đă nhờ hàng xóm trông nhà
giúp. Vậy mà...
Vừa kịp bày tỏ ư nghĩ với
anh, anh đă gạt đi:
- Em buồn cười thật , đến
giờ phút này mà vẫn trông cậy vào hàng xóm, trong khi định nghĩa
chính xác về văn hoá đảng đến thế mà không biết t́nh hàng xóm, nghĩa
đồng bào cũng như đạo lư truyền thống đă bị đảng bóp nghẹt từ hồi
cải cách ruộng đất à? Sống trong xă hội do đảng cộng sản lănh đạo,
ai không chịu bơm máu đen của đảng vào người, thử hỏi có tồn tại
được không? Hay chỉ ḿnh em không chịu tiêm nhiễm tư tưởng đảng nên
mới bị đảng giở hết tṛ đồi bại này đến tṛ mất dạy khác?
Đuối lư, tôi chỉ c̣n hỏi
vớt vát:
- Thế mấy cháu hàng xóm
có bảo ǵ không? Chính quyền vẫn cắt cử người canh hai đầu ngơ để
không cho ai vào, c̣n hàng xóm phải đóng cửa lại để công an toàn
quyền hành động chứ ǵ?
Chán ngán anh gạt đi
-Anh không biết , khi anh
đèo con đến trường, rồi trở về, sờ đến khoá đă thấy dính nhơ nhớp
nơi tay, nh́n ra hai bên hàng xóm chỉ nhận được ánh mắt cảm thông,
ái ngại của mấy đứa, hỏi thế nào chúng nó cũng không dám nói. Đứa
bảo:" Cháu phải đi nhập hàng", hoặc "Cháu đóng cửa kính ngồi trong
nhà nên không biết". Cộng sản đă tạo ra cả một xă hội vô cảm như vậy
, em biết rơ qúa rồi c̣n ǵ. Nhà ḿnh dù sao vẫn c̣n gặp may, v́ vẫn
được hàng xóm giúp đỡ cho mượn đồ nghề để khắc phục hậu quả...
Sân bệnh viện ngập nắng,
mắt tôi đuổi theo những bóng nắng nhảy nhót, mà đầu óc cứ nghĩ đi
đâu: "Lịch sử thật không công bằng , sao dân tộc Việt Nam lại không
được lựa chọn lịch sử để ra đời? Sao không phải là Việt Nam cộng hoà
mà cứ nhất thiết phải là Việt Nam cộng sản? Sao đời tôi gặp qúa
nhiều khốn đốn? Tôi cứ phải bơi ngược ḍng chảy của đảng cộng sản để
về lại với cội nguồn dân tộc, với đạo lư truyền thống? Với bà con
anh em bên kia bờ đại dương? Sao tôi không phải kẻ bất tài để hưởng
thái b́nh trong ḷng đảng vô học, ngu si? Bị đảng chặn bắt lần đầu
từ năm 2002, bao nhiêu lần nhờ "chính quyền nhân dân" "giáo dục"
giữa sân vận động của khu tập thể rồi tràn vào nhà giáo dục theo
kiểu đấu tố chữ viết, lại bị "lưu kho" tại trại B14, 9 tháng 10 ngày,
sao tôi c̣n kiên định ư chí theo lời ông bà dạy ?... Đảng là tất cả
, người dân Việt Nam ai cũng phải nghe theo lời đảng, "Sống chiến
đấu lao động và học tập theo gương bác hồ đốn mạt". Sao tôi cứ khăng
khăng cự tuyệt, viết sách, nhại ca rao ( vừa ca vừa rao) về bác làm
ǵ ? Đă thế c̣n coi cộng sản sẽ chỉ là bóng ma xa xôi với mảnh đất
nghèo nàn này cuối thập kỷ đầu tiên của thiên niên kỷ thứ 3, để rồi
phải gánh hậu quả này, để chồng và các con tôi phải khổ?
Không yên ḷng tôi gọi điện thoại trở lại nhà xem chồng tôi xoay xoả
ra sao, trong ống nghe anh làu bàu đáp:
- Th́ lại phải làm như
lần trước, mượn máy cắt, cắt thanh ngang của cửa để cho máy cắt vào
cưa khoá chứ c̣n sao nữa?
Sợ mẹ già buồn ḷng sinh
bệnh, tôi buông ống nghe, đáp qua quưt , rồi dặn ḍ mọi người cùng
pḥng để tâm giúp, và lặng lẽ ra về, đầu óc ngập tràn bao ư nghĩ: "
Giờ này những "nhà chiến lược" trong bộ công an, bộ chính trị chắc
đang mừng lắm, từ thằng phụ trách văn hoá phản động, thằng bộ trưởng
, quận trưởng , giám đốc sở công an đến những con chó trung thành
của thời đại đồ đểu Hồ Chí Minh( chuyên sống bằng nghề gặm xương Bác)
đang bắt tay nhau hí hửng: " Chơi quả độc này th́ vợ chồng nhà nó có
mà cưa đến tối, ǵ chứ động đến cha già dân tộc là một sai lầm không
thể tha thứ được"
Than ôi, kẻ mắc sai lầm
lại chính là bọn khốn. Tuy không bắt tận tay, day tận mặt, nhưng
những chứng cứ chúng để lại hiện trường trong suốt 11 lần gây án, từ
khẩu trang bịt miệng, b́nh, xô, hộp đựng "tư tưởng Hồ Chí Minh" đến
khoá sắt, khoá đồng, dây nhôm, dây điện, cũng đủ để chứng tỏ sự khốn
nạn của chế độ này. Một chế độ thối nát dung túng cho kẻ thất đức
ngang nhiên tồn tại, hành hạ người lương thiện cũng là người đấu
tranh cho dân chủ tự do của nước nhà...Tất cả sẽ là bản án nặng nề
nhất trong lịch sử đảng, bác.
Chạy trời không khỏi nắng,
dù đảng có lưỡi mềm biện bạch đến đâu đi chăng nữa th́ những tấm ảnh
gia đ́nh tôi chụp lại, đủ để cả thế giới kinh hoàng, ghê tởm về chế
độ Việt Nam . Quả là như ông bà day: "Hại nhân, nhân hại". Chắc chắn
tư liệu, hồ sơ tố cáo tộí ác ghê tởm này sẽ nằm trong nội dung đảng
phải điều trần trước liên hợp quốc trong ngày 8/5 này. Dù trốn tránh,
đảng cũng chỉ c̣n một cách duy nhất là há miệng mắc...phân (9 lần) ,
hoặc há miệng mắc... keo 502( hai lần) mà thôi.
Khâm Thiên 18-4 -2009
Trần Khải Thanh Thuỷ
Nguyên văn bài hát
Có buồn nào buồn hơn
Khi anh vừa ra trại
Th́ em bỏ đi lấy chồng...
Buồn ơi, ai cướp mất em tôi
Ai giày xéo lên tim này
Cho tim này đẫm máu
Cho tim này quặn đau
* Người Miền bắc không
phân biệt tr với ch, nên trái gió độc chệch là chó gí... |