Một
buổi chiều cuối tháng 10 chúng tôi đến rừng Grande Synth, cách
thị trấn Téteghem bắc nước Pháp khoảng 10 km.
Men theo con đường
ṃn bé tí quanh co ch́m sâu trong rừng và ngập sũng bùn đen,
ít phút chúng tôi gặp được nhóm khoảng 10 “người rơm” đầu
tiên.
Cần nói rơ, Grande
Synthe chỉ là một trong số những khu rừng có người Việt nhập
cư lậu ẩn nấp quanh cảng Calais chờ cơ hội đi lậu sang nước
Anh.
Một người đầu tiên
tôi bắt chuyện là một phụ nữ trên 30 tuổi, nói giọng Quảng
Ninh, người đă “nhảy băi” đến lần thứ sáu vẫn chưa thành công.
Theo lời kể, chị đă
sống ở Praha gần 4 năm, sau đấy do việc làm ăn ngày càng khó
khăn, chị quyết định gửi đứa con gái 6 tuổi về Việt Nam cho
ông bà và đi chui đến Anh v́ nghe nói “ở đấy dễ kiếm tiền
hơn”.
Khi hỏi đến giấy tờ
tùy thân và ảnh của con gái th́ chị trả lời thật gọn: “Em xé
bỏ hết trước khi đi rồi”.
Câu trả lời này là
“nhất quán” ở mọi người đi lậu: không giấy tờ, không h́nh ảnh,
không bất cứ một bằng chứng nào về xuất xứ nhân thân của ḿnh.
Cũng v́ thế mà họ được gọi bằng một cái tên rất ấn tượng:
“người rơm”.
“Các anh thanh niên
ở đây cả tháng mới may ra được tắm một lần. C̣n em là phụ nữ
nên mỗi tối đều phải nấu nước để rửa ráy, nhưng cũng không
nhiều. Ai cũng bị bệnh ngoài da hết chị ạ,” chị nói.
Chị cho biết việc ăn
uống chủ yếu là nhờ vào thực phẩm cứu trợ nhân đạo do dân bản
xứ và một số nhóm hoạt động từ thiện mang đến.
'Sổ đỏ'
Được biết mặc dù
chính phủ Pháp đă có lệnh giải tỏa trắng để kết thúc nạn di
dân lậu tập trung ở các cánh rừng xung quanh cảng Calais chờ
trốn sang Anh, nhưng các hoạt động cứu trợ nhân đạo tại các
địa phương vẫn được tiến hành, thậm chí có nơi c̣n khá quy mô.
Chia tay với nhóm
người rơm này, chúng tôi tiếp tục len lỏi theo một đường ṃn
và gặp một nhóm nhỏ người rơm khác.
Người đàn ông gốc
Thanh Hóa khoảng gần 60 tuổi đang ngồi hong chân bên một bếp
lửa dă chiến. Chứng thấp khớp làm các khớp xương chân trái của
ông sưng tấy v́ thời tiết khắc nghiệt của rừng ôn đới vào
đông. Tôi hỏi ông có thuốc men ǵ không, ông đưa cho tôi xem
các loại thuốc giảm đau của hội từ thiện phát cho.
Khuôn mặt ông đầy vẻ
căng thẳng, lo lắng v́ thời gian ở rừng đă lâu, nhảy băi nhiều
lần mà vẫn không thành công.
Tôi đùa “nhảy băi
măi th́ cũng sẽ có lần thành công, lo ǵ”. Ông thể hiện ngay
sự bực tức với người không hiểu chuyện và cho biết để có tiền
đóng cho chuyến đi này ông đă phải thế chấp 5 cái “sổ đỏ” cho
ngân hàng và hạn kỳ để chuộc lại sổ đă gần kề.
Ông đồng ư cho tôi
chụp ảnh, nhưng khi tôi hỏi có muốn tôi giúp gửi những tấm ảnh
này về nhà ở Việt Nam không th́ ông bật khóc và giải thích
rằng không muốn cho hai người con gái, 11 tuổi và 20 tuổi thấy
cuộc sống thê thảm hiện tại của ông v́ sợ “chúng nó không chịu
đựng nổi”.
'Suưt chết đói'
Chúng tôi tiến sâu
hơn nữa vào rừng với đường đi ngày càng lắt léo hơn.
Mười phút sau, một
nhóm lán trại hiện ra giữa rừng sâu. Khoảng gần 30 người rơm
mới đến trú chân tại đây vừa được 3 ngày.
Đa phần là người
Thanh Hóa, Nghệ An, Quảng B́nh, một số ít là người Đắc Lắc,
Quảng Ninh.
"Tất cả họ, liều
chết sang Anh với một niềm tin tuyệt đối là chỉ sau 2, 3 tháng
làm việc ở Anh."
Một thanh niên ở Đắc
Lắc với khuôn mặt hốc hác, đôi mắt trũng sâu cho tôi biết hành
tŕnh nhảy xe đi đường bộ từ Nga sang đến đây anh suưt chết
đói dọc đường mấy lần.
Mấy người trong nhóm
nói rằng có một nhóm người rơm nữa đóng lán trại không xa chỗ
họ bao nhiêu, “nhưng họ xấu lắm, không chơi được”, anh thanh
niên Đắc Lắc nói.
Được biết có rất
nhiều nhóm người trong khu rừng Grande Synthe này hoạt động
biệt lập nhau, theo lối “nước sông không phạm nước giếng”.
Đa số họ đi đường
hàng không sang Nga, một số khác đi sang Trung Quốc để sau đấy
sang Nga, và từ Nga họ bắt đầu thân phận “người rơm”, không
giấy tờ tùy thân, sử dụng đường bộ bằng mọi cách tập kết đến
các khu rừng xung quanh cảng Calais t́m cơ hội đi chui sang
Anh quốc.
Tất cả họ, liều chết
sang Anh với một niềm tin tuyệt đối là chỉ sau 2, 3 tháng làm
việc ở Anh, họ có thể chuộc được các sổ đỏ đang thế chấp ở
ngân hàng, hoặc trả hết nợ nần vay mượn và sau đấy là một cơ
hội “đổi đời” to tát sẽ đến với gia đ́nh họ, thậm chí là cả
ḍng họ của họ.
'Thuế thân'
Một phụ nữ người
Nghệ An ở tuổi 50 khi được tôi cho biết thu nhập của một cư
dân hợp pháp không tŕnh độ làm nghề giữ trẻ hoặc trông nom
người già trung b́nh khoảng 1 ngh́n euro một tháng đă buộc
miệng kêu lên “Sao ít thế?”
Chị cho biết là được
hứa hẹn sang đến đấy sẽ có công việc, với thu nhập “5 ngh́n
euro mỗi tháng và c̣n được bao ăn ở!”
Thế nhưng khi được
hỏi cụ thể họ sẽ làm những công việc ǵ, đa phần là những câu
trả lời quanh co như đi giữ trẻ, làm nhà hàng…
Chỉ có một số ít
hoặc “bạo miệng”, hoặc đang quá bi quan trước thực tế gần như
không lối thoát th́ nói thẳng là “đi trồng cỏ.”
Có lẽ tôi tạm kết
thúc chuyện về những người rơm ở đây bằng một câu chuyện kể
của một phụ nữ Nghệ An khác.
Bằng một giọng nói
vô hồn, người phụ nữ này cho biết đă phải đóng “thuế thân” dọc
đường cho nhiều gă, Việt có, gốc Ảrập có v́ “nếu không như
thế, ḿnh sẽ không được đi tiếp”.
Phải chăng đấy là
một trong những cái giá phải trả cho thân phận “người rơm” với
giấc mộng đổi đời? |